Đừng nghe những gì Cộng sản nói. Hãy nhìn những gì Cộng sản làm !
Đừng sợ những gì Cộng sản làm. Hãy làm những gì Cộng sản sợ !
-------------oo0oo--------------
Trang Việt Sử
Kính mời quý vị dùng quyển Việt Sử Bằng Tranh để hướng dẫn các em nhỏ học sử Việt. Quyển sách được nhóm Vietlist.US biên soạn bằng hai thứ tiếng Việt-Anh với nhiều hình ảnh sống động do họa sĩ Vi Vi minh họa.
Trang Chính Vietlist.us - Home Page
Viet Nam History - Introduction
Viet Nam History:
Thông báo: Chúng tôi xin trân trọng thông báo: Quyển Việt sử Bằng tranh đang được hiệu đính lại cho đầy đủ hơn, nên phần tiếng Việt và tiếng Anh có thể có nhiều chỗ không tương ứng với nhau. Xin thành thật cáo lỗi cùng quý vị !
--------o0o--------
Lịch Sử Việt Nam - phần 13
121. Chiến tranh Nam Bắc 1954 -1975:
Sau khi ký kết Hiệp định Geneve 1954, cộng sản Bắc Việt đã vi phạm Hiệp định ngay lập tức. Ở miền Nam, họ chôn vũ khí, giấu cán bộ, chờ ngày nổi lên đánh phá miền Nam. Ở miền Bắc họ ngăn cản và giết hại những người dân muốn di cư vào Nam. Cùng lúc, họ tổ chức "cải cách ruộng đất" giết khoảng 200.000 người nông dân khá giả để cướp của và khủng bố tinh thần người dân miền Bắc. Trong hoàn cảnh như thế, Tổng thống Ngô Đình Diệm của miền Nam hiểu rằng không thể có một cuộc tổng tuyển cử công bằng trên cả nước, nên ông từ chối lời đề nghị Tổng tuyển cử của cộng sản. Dựa vào lý do đó, cộng sản Bắc Việt xua quân tấn công Miền Nam với sự trợ giúp của Trung cộng và Liên Xô. Miền Nam chống đỡ dưới sự trợ giúp của quân lực Hoa Kỳ và quân đội Ðồng minh. Sau 20 năm chinh chiến miền Bắc thắng trận và cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam ngày 30 tháng 4 năm 1975. Nhìn lại, Việt cộng đã vi phạm trầm trọng các hiệp định mà họ đã ký kết: Hiệp định Geneve 1954, Hiệp định Paris 27/1/1973 và Kết ước quốc tế 2/3/1973. Có ít nhất 2 triệu người Việt Nam đã chết trong cuộc chiến, 58.000 binh sĩ Hoa Kỳ và quân đội đồng minh đã bỏ mình và khoảng vài ngàn lính Trung cộng đã chết trong cuộc chiến Việt Nam.
Trong suốt cuộc chiến, người ta luôn nhìn thấy người dân chạy về phía những người lính Việt Nam Cộng Hoà và xa lánh quân đội Cộng Sản. Người ta nhìn thấy quân đội Việt Nam Cộng Hoà mở vòng tay đón tiếp, cứu giúp đồng bào, trong khi quân đội Cộng Sản hay pháo kích, bắn vào người dân di tản trong chiến tranh. Sau khi Cộng Sản chiếm được miền Nam, người ta vẫn còn thấy cảnh người dân Việt Nam trốn chạy Cộng Sản, bỏ nước ra đi tới hơn 40 năm sau.
Cuộc chiến do Cộng sản phát động đã gây đau khổ cho bao người dân Việt. Gia đình ly tán, chết chóc, chia lìa. Hình chụp của AP: đàn bà và trẻ em hãi hùng dưới lằn đạn Việt cộng, trốn mình dưới một con rạch bên cạnh sự che chở của quân đội Đồng minh. Mục đích cho cuộc chiến cuối cùng chỉ nhằm phục vục cho quyền lợi của cán bộ, đảng viên Cộng sản.
The war launched by the Communists has caused suffering to many Vietnamese people. Family separation, death, separation. AP photo: terrified women and children under Viet Cong bullets, hiding in a creek next to Allied cover. The purpose of the final war was only to serve the interests of Communist cadres and party members.
Một cảnh bom đạn trong cuộc chiến Việt Nam mà các chiến sĩ VNCH phải gánh chịu để bảo vệ miền Nam trước cuộc tấn công của Cộng Sản Bắc Việt. Ảnh Nguyễn Ngọc Hạnh.
A scene of bombs and bullets in the Vietnam War that the South Vietnamese soldiers had to endure to protect the South from an attack by the North Vietnamese Communists. Photo by Nguyen Ngoc Hanh.
The Vietnam War 1954 -1975: After signing the 1954 Geneva Agreement, the North Vietnamese communists violated the Agreement immediately. In the South, they buried their weapons, hid their cadres, and waited for the day to attack the South. In the North they prevent and kill people who want to migrate to the South. At the same time, they organized "land reform" to kill about 200,000 well-off farmers to rob and terrorize the people of the North. Under such circumstances, President Ngo Dinh Diem of the South understood that there could not be a fair general election across the country, so he rejected the communist proposal for a general election. Based on that reason, the North Vietnamese communists sent troops to attack the South with the help of China and the Soviet Union. The South was supported by US and Allied forces. After 20 years of fighting the North won the battle and forcibly occupied South Vietnam on April 30, 1975. Looking back, the Viet Cong had seriously violated all the agreements they had signed: the 1954 Geneva Accords, the Paris Agreements on January 27, 1973 and the International Agreement on March 2, 1973. At least 2 million Vietnamese died in the war, 58,000 US and allied troops died and several thousand Chinese soldiers died in the Vietnam war.
During the war, people were always seen running towards the soldiers of the Republic of Vietnam and away from the Communist army. People saw the army of the Republic of Vietnam open its arms to welcome and help the people, while the Communist army often shelled and fired at the displaced people during the war. After the Communists took over the South, people still see scenes of Vietnamese people fleeing the Communists and leaving the country more than 40 years later.
Quang cảnh một làng miền núi bị Việt cộng tấn công năm 1967. Việt cộng đã giết chết 114 dân làng và gây thương tích cho 47 người. Ảnh AP.
A view of a mountain village attacked by the Viet Cong in 1967. The Viet Cong killed 114 villagers and wounded 47. AP photo.
Một cảnh quân đội VNCH hành quân lùng địch trên sông rạch đồng bằng Cửu Long. Ảnh AP.
The ARVN army searching the enemy on the rivers and canals of the Mekong Delta. AP photo.
Cảnh một gia đình miền Nam chạy giặc trên 1 chiếc xe gắn máy. Gia đình gồm vợ chồng và 5 đứa con rời thị xã An Lộc trên quốc lộ 13, tháng 6 năm 1972. Ảnh AP.
Scene of a Southern family running away from the enemy on a motorbike. The family consisting of husband and wife and 5 children, leaving An Loc town on Highway 13, June 1972. AP photo.
Hình ảnh xương cốt nạn nhân bị cộng sản giết hại trong Tết Mậu Thân 1968 tại Huế.
The image of the bones of victims killed by the communists during the 1968 Tet Offensive in Hue.
122. Cuộc Tấn Công Tết Mậu Thân, 1968: Hàng năm vào các ngày Tết Âm lịch, Việt Cộng đề nghị hưu chiến để quân dân hai bên có dịp đoàn tụ với gia đình trong những ngày đầu năm. Lợi dụng những ngày hưu chiến Tết Mậu Thân 1968, vào giờ giao thừa thiêng liêng của dân tộc, Việt Cộng tấn công vào hơn 40 tỉnh lỵ và thành phố lớn của miền Nam. Cuộc tấn công chia làm 3 đợt lớn, họ chiếm được một vài thành phố trong một thời gian ngắn nhưng sau cùng họ bị quân đội miền Nam và quân đội Đồng minh đẩy lui với những tổn thất rất nặng nề. Phía Việt Cộng có khoãng 55 ngàn binh sĩ tử thương và hơn 10 ngàn bị bắt sống. Phía miền Nam có hơn 5 ngàn binh sĩ tử thương và khoảng 1 ngàn bị mất tích. Phía quân đội Đồng Minh có khoảng 5 ngàn binh sĩ tử thương. Nhưng đau đớn nhất là số thường dân miền Nam bị thiệt mạng trên 14 ngàn người trong đó có trên 5 ngàn người bị Cộng quân chôn sống hoặc giết chết một cách dã man tại Huế. Trong hơn 50 hầm chôn tập thể ở Huế người ta thấy có cả đàn bà và trẻ em. Những xác đào lên cho thấy những người dân bạc phước ấy bị đập vào đầu, bị chặt đầu, chặt tay chân, hoặc bị chôn sống khi bị trói từng chùm từ 10 đến 15 người . Trong số những người bị Việt Cộng thảm sát có em bé trai 5 tuổi và em bé gái 3 tuổi con ông Phạm Văn Tường làm nghề gác cửa cho ty Thông tin. Việt Cộng bắn chết ông Tường, hai đứa con và 2 đứa cháu nhỏ của ông trước một căn hầm gần nhà.
Một quang cảnh đổ nát trong thành phố Sài gòn trong cuộc chiến Tết Mậu thân. Phía sau là chùa Ấn Quang, nơi Việt cộng đặt bộ chỉ huy. Ảnh AP.
A scene of ruins in Saigon city during the Tet Offensive. Behind is An Quang Pagoda, where the Viet Cong have their headquarters. AP photo.
The Tet Offensive, 1968: For several years, on the days of the Lunar New Year, the Viet Cong propose a truce so that the troops and people of both sides have the opportunity to reunite with their families in the first days of the year. Taking advantage of the truce days of Tet Mau Than 1968, at the sacred New Year's Eve of the nation, the Viet Congs attacked more than 40 major cities and provinces in the South. The attack was divided into three large waves, they captured a few cities in a short time but they were eventually repulsed by the South army and the Allied army with very heavy losses. About 55,000 VCs were killed and more than 10,000 were captured. In the South, more than 5,000 soldiers were killed and about 1,000 were missing. On the Allied side, about 5,000 soldiers died. But most painfully, the number of South Vietnamese civilians killed was over 14,000, of which over 5,000 were buried alive or brutally killed by the Communists in Hue city. In more than 50 mass graves in Hue, women and children were also found. Excavated corpses show that these unfortunate villagers were hit in the head, beheaded, dismembered, or buried alive when tied in bundles of 10 to 15 people. Among those who were massacred by the Viet Cong were a 5-year-old boy and a 3-year-old girl, whose were grandchildren of Mr. Pham Van Tuong worked as a doorman for the Information Company. The Viet Cong shot and killed Mr. Tuong, his two children and two young grandchildren in front of a cellar near his house.
The vitims of VCs during Tet Mau Than.
Dân Huế chạy nạn Cộng sản, 1968. Ảnh Bettmann/CORBIS
The Hue citizens running away from the VCs. Photo of Bettmann/CORBIS
Một nạn nhân bị mìn Việt cộng trong Tết Mậu Thân, 1968.
Ảnh Bettmann/CORBIS
A victim of Viet Cong mines during the Tet Offensive, 1968. Bettmann/CORBIS photo
---------------
123. Hiệp định Hòa bình Paris, 1973: Bị khó khăn với các phe phản chiến tại nước nhà, chính phủ Hoa Kỳ không thể tiếp tục viện trợ dồi dào cho miền Nam Việt Nam trong công cuộc chống Cộng. Hoa Kỳ Quyết định bỏ rơi miền Nam Việt Nam. Hoa Kỳ và Cộng sản Bắc Việt hội nghị ở Paris hơn một năm để tìm một giải pháp hòa bình cho cuộc chiến ở Việt Nam. Ngày 27 tháng 1 năm 1973 Hiệp định Hòa bình Paris ra đời. Hiệp định Hòa bình Paris có thể xem như có 2 phần:
a- Hiệp định Hòa bình Paris (HÐHBP) được ký kết gày 27 tháng 1 năm 1973. Bốn thành phần ký tên là Hoa Kỳ, CS Bắc Việt, Việt Nam Cộng Hòa và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam. Hiệp định nầy gồm 9 chương và 23 điều quy định những thể thức ngưng bắn, rút quân, cấm trả thù, hòa hợp dân tộc, tổng tuyển cử ở miền Nam để nhân dân miền Nam được tự quyết số phận của mình. Về phía Hoa Kỳ, Hiệp định Hòa bình Paris là cơ hội cho họ rút quân ra khỏi Việt Nam trong danh dự, chấm dứt sự liên hệ vào một cuộc chiến tốn kém nhiều tiền bạc và sinh mạng của quân đội Hoa Kỳ. Về phía Việt cộng, đây là một cơ hội tốt cho họ tấn công và chiếm trọn miền Nam mà không có sự can thiệp của quân đội Mỹ. Ngay trước khi hiệp định được ký kết, cán binh Việt cộng đã được học tập kỹ lưỡng về các kế hoạch vi phạm hiệp định, tiến chiếm, dành dân lấn đất. Sau đó thay vì ngưng bắn xây dựng hòa bình như tinh thần của hiệp định Paris, Việt cộng lại tấn công mạnh mẽ hơn để cuối cùng chiếm trọn miền Nam, năm 1975.
b- Kết ước Quốc tế (KƯQT) ngày 2 tháng 3 năm 1973 để bảo đảm thi hành Hiệp Hiệp định Hòa bình Paris. Có 12 thành phần ký tên vào kết ước nầy, trong đó có Hoa Kỳ, Trung cộng, Liên xô, Anh, Pháp, Canada, Cộng hòa Nhân dân Hungary, Cộng hòa Nhân dân Ba Lan, Cộng hòa Indonesia, CS Bắc Việt, Việt Nam Cộng Hòa và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam. Kết ước nầy có 9 điều, trong đó mọi phía ký tên cam kết thi hành Hiệp định Hòa bình Paris, tôn trọng chủ quyền, lãnh thổ, sự độc lập của dân tộc Việt Nam. Tuy nhiên CS Bắc Việt đã vi phạm trầm trọng cả hai văn bản khi tấn công cưỡng chiếm miền Nam và Trung cộng đã vi phạm KƯQT khi chiếm cứ các quần đảo Hoàng Sa (1974) và Trường Sa (1988) của Việt Nam.
Link: Hiệp định Hòa bình Paris.
Vào thời điểm 1973, khi mà Hoa Kỳ đang muốn bỏ rơi miền Nam Việt Nam, HÐHBP đã tạo cơ hội cho CS Bắc Việt tiến chiếm miền Nam năm 1975. Tuy nhiên trong giai đoạn hiện tại (2020) Trung cộng liên tiếp xâm lấn Việt Nam, HÐHBP và KƯQT đều không có ngày hết hạn, là cơ sở pháp lý cho VNCH đòi lại các quần đảo từ tay Trung cộng cũng như đòi hỏi các bên phải thi hành nghiêm chỉnh HÐHBP.
The Paris Peace Agreement (PPA), 1973: Due to difficulties with anti-war factions at home, the US government could not continue to provide abundant aid to South Vietnam in the fight against the Communists. The United States Decided to Abandon South Vietnam. The United States and the North Vietnamese Communists convened in Paris for more than a year to find a peaceful solution to the war in Vietnam. On January 27, 1973, the Paris Peace Agreement was signed. The PPA can be viewed as having two parts:
a- The Paris Peace Agreement (PPA) was signed on January 27, 1973. The four signatories were the United States, the North Vietnamese Communist Party, the Republic of Vietnam and the Southern Liberation Front. This Agreement consists of 9 chapters and 23 articles that prescribe the methods of ceasefire, withdrawal of troops, prohibition of revenge, national harmony, general elections in the South so that the people of the South can decide their own fate. On the US side, the Paris Peace Agreement was an opportunity for them to withdraw their troops from Vietnam with honor, ending their involvement in a war that cost a lot of money and lives for the US military. For the Viet Cong, this was a good opportunity for them to attack and occupy the whole South without US military intervention. Right before the agreement was signed, Viet Cong soldiers had been carefully studied about the plans to violate the agreement, invade, and take over the land. Then, instead of a ceasefire to build peace as in the spirit of the PPA, the Viet Cong attacked more strongly to finally take over the South, in 1975.
b) The International Treaty (IT 1973) (international agreement) dated 2 March 1973 to ensure the implementation of the Paris Peace Agreement. There were 12 signatories to this treaty, including the United States, China, the Soviet Union, Great Britain, France, Canada, the People's Republic of Hungary, the People's Republic of Poland, the Republic of Indonesia, the Communist North Vietnam, Republic of Vietnam and the Southern Liberation Front. This agreement has 9 articles, in which all parties sign a commitment to implement the Paris Peace Agreement, respect the sovereignty, territory and independence of the Vietnamese people. However, the North Vietnamese Communists seriously violated both documents when they attacked and occupied the South, and China violated the international treaty by occupying the Paracel Islands (1974) and Parceley Islands (1988) of Vietnam.
Link: The Paris Peace Agreement.
At the time of 1973, when the United States was trying to abandon South Vietnam, the PPA created an opportunity for the North Vietnamese Communists to invade the South. However, in the current period (2020) when China has been continuously invading Vietnam, the PPA and the IT 1973, which have no expiration date, are the legal basis for the Republic of Vietnam to reclaim the archipelagos from China as well as require the 12 parties to strictly implement the PPA.
Ngày 30 tháng 4 năm 1975, một chiếc xe tăng Cộng sản Bắc Việt do Liên Xô chế tạo đã ủi sập cổng trước dinh Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa, ủi sập luôn nền dân chủ non trẻ, mà dân tộc Việt Nam xây dựng lần đầu tiên trong mấy ngàn năm lịch sử của mình. Sau đó cả đất nước Việt Nam đi ngược dòng tiến hóa, sống trong xã hội độc tài Cộng Sản. Xã hội mới bất công và thối nát, dân chúng lầm than hơn trong các chế độ phong kiến vua chúa ngày xưa nhiều lần.
On April 30, 1975, a North Vietnamese Communist tank built by the Soviet Union broke down the gate in front of the Presidential Palace of the Republic of Vietnam, crashing the young democracy that the Vietnamese people had built for the first time in its thousands of years of history. After that, the whole country of Vietnam went against the flow of evolution, living in a communist dictatorial society. The new society is unjust and corrupt; the people are more miserable than in the old feudal regimes many times.
Le 30 avril 1975, un tank Nord Viêtnamien communiste de fabrication soviétique enfonça les grilles du palais du Président de la République du Viêt-Nam du Sud, par cette action il écrasa aussi la première démocratie naissante au Viêt-Nam après des milliers d’années d’histoire du Viêt-Nam.
Mỗi khi bộ đội Cộng sản đến đâu là người dân miền Nam ùn ùn bỏ chạy để lánh nạn Cộng Sản. Hình ảnh trên đây chụp cảnh dân chúng thành phố Đà nẳng chạy nạn Cộng Sản khi miền Trung thất thủ đầu năm 1975.
Every time the Communist troops arrived, the people of the South rushed to flee to take refuge from the Communists. The image above captures the scene of the people of Da Nang city fleeing the Communists when they captured the city in early 1975.
124. Việt Cộng cưỡng chiếm miền Nam năm 1975: Cộng Sản Bắc Việt dùng chiêu bài "Chống Mỹ cứu nước" để lường gạt nhân dân Việt Nam và thế giới. Sự thật Hoa Kỳ không hề có ý định chiếm Việt Nam mà chỉ giúp Việt Nam Cộng Hòa chống cộng. Mục tiêu thật sự của VC là Cộng Sản hóa nước Việt Nam dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng Sản độc tài. Với sự hỗ trợ mạnh mẽ về súng đạn của Liên Xô, Trung Cộng, Cộng Sản dần dần thắng thế trong công cuộc phá rối xã hội miền Nam. Cùng lúc đó chính quyền miền Nam có tổ chức xã hội lỏng lẻo không thích hợp cho thời chiến, khiến cho tình báo Việt cộng xâm nhập lũng đoạn dễ dàng. Mặt khác, từ năm 1973, vì quyền lợi nước Mỹ không còn trực tiếp dính líu tới miền Nam và vì áp lực của các lực lượng phản chiến tại nước Mỹ, chính quyền miền Nam không còn được tiếp tế đầy đủ như trước. Quân đội miền Nam trở nên yếu thế, dù rằng quân nhân miền Nam vẫn còn chiến đấu anh dũng để bảo vệ quê hương. Ngày 30 tháng 4 năm 1975, sau nhiều ngày rối ren, miền Nam thất thủ. Một số tướng lãnh như tướng Nguyễn Khoa Nam, tướng Lê Văn Hưng, tướng Trần Văn Hai, tướng Phạm Văn Phú, tướng Lê Nguyên Vỹ ... tuẫn tiết, một số ở lại bị Việt Cộng giết như Đại tá Hồ Ngọc Cẩn. Một số bỏ nước ra đi, phần còn lại bị Việt Cộng bắt giam, đày đọa trong các trại tập trung. Nhìn trở lại, quân đội miền Nam đã anh dũng chiến đấu để bảo vệ quê hương tự do. Nhưng người Cộng Sản đã khéo léo hơn trong lãnh vực tuyên truyền và tổ chức. Gián điệp của họ đã xâm nhập vào xã hội lỏng lẻo của miền Nam tạo nên tình trạng hỗn độn, rối ren để cho Bắc quân có thể đánh bại miền Nam. Trong suốt cuộc chiến, miền Băc thiệt hại 1 triệu rưỡi binh lính, miền Nam mất khoãng 400 ngàn, quân đội Hoa Kỳ đã mất 58 ngàn cùng với binh sĩ Đồng Minh khi giúp đỡ miền Nam. Ngoài ra còn vài triệu người dân vô tội đã chết trên trong cuộc chiến. Ai cũng có thể thấy cuộc chiến Việt Nam chỉ là cuộc chiến xâm lăng của cộng sản Bắc Việt, vi phạm Hiệp định Geneve 1954. Chế độ Cộng sản chỉ là một chế độ độc tài, khát máu, không tôn trọng người dân, không cần thiết cho đất nước Việt Nam hay bất cứ đất nước nào trên thế giới. Thiên đường Cộng Sản mà họ diễn tả cũng chưa bao giờ hiện diện mà chỉ có những nước Cộng Sản với đầy dẫy những sự nghèo đói, giết chóc, bắt bớ, hận thù. Khẩu hiệu "Chống Mỹ cứu nước" chỉ là những lời vô nghĩa vì Hoa Kỳ chưa hề xâm chiếm Việt Nam. Sau khi Cộng Sản đánh đuổi người Mỹ đi, một thời gian ngắn sau, cũng chính họ cung kính mời người Mỹ vào.
Viet Cong captured the South in 1975: The North Vietnamese Communists The northern communists used the slogan “Fight the Americans to save the country” to deceive the Vietnamese and the world. The truth is that the United States did not intend to occupy Vietnam, but only helped the Republic of Vietnam fight the communists. The communists real goal is to Communistize Vietnam under the leadership of the authoritarian Communist Party. With the strong support from the Soviet Union, China, the Communists gradually prevailed in the work of disrupting society in the South. At the same time, the South Vietnamese government had a loose social organization that was not suitable for wartime, making it easy for Viet Cong intelligence to infiltrate. On the other hand, since 1973, because the interests of the United States are no longer directly involved in the South and because of the pressure of anti-war forces in the United States, the Southern government is no longer fully supplied as before. The Southern army became weak, even though the South Vietnamese still fought bravely to defend their homeland. On April 30, 1975, after many troubled days, the South fell. Some generals such as General Nguyen Khoa Nam, General Le Van Hung, General Tran Van Hai, General Pham Van Phu, General Le Nguyen Vy ... were martyred, some were killed by the Viet Cong such as Colonel Ho Ngoc Can. Some left the country, the rest were imprisoned by the Viet Cong and exiled in concentration camps. Looking back, the South Vietnamese army bravely fought to protect the free homeland. But the Communists were more skillful in propaganda and organization. Their spies infiltrated the loose society of the South, creating chaos and confusion so that the North army could defeat the South. During the war, the North lost 1 and a half million soldiers, the South lost about 400,000, the US army lost 58,000 along with Allied soldiers when helping the South. In addition, several million innocent people died in the war. Anyone can see that the Vietnam war is just a war of aggression by the communist North Vietnam, violating the 1954 Geneva Agreement. The Communist regime is just a dictatorship, bloodthirsty, no respect for the people, no necessary for Vietnam or any country in the world. The Communist paradise they describe also never existed, but only Communist countries filled with poverty, killing, persecution, hatred. The slogan "Anti-American to save the country" is just meaningless words because the US has never invaded Vietnam. After the Communists drove the Americans away, a short time later, they themselves respectfully invited the Americans in.
Nhà cửa người dân đổ nát sau ngày "giải phóng"125. Đời sống và xã hội miền Nam từ 1975 đến 1985: Với chủ trương quản lý xã hội, quản lý con người, chánh quyền Cộng Sản kiểm soát gắt gao nhân dân miền Nam. Trạm công an, trạm thuế vụ mọc lên san sát trên mọi trục lộ giao thông để tịch thu hàng hóa, bắt bớ người dân. Mọi sự di chuyển, mọi sự chuyên chở hàng hóa từ 1 kilô đường, 1 kilô gạo, 1 kilô thịt đều phải xin phép chính quyền Cộng Sản. Ruộng đất, cơ sở kinh doanh đều thuộc sự quản lý của nhà nước. Người dân phải đóng thuế cho nhà nước gấp nhiều lần họ đóng thuế cho chính quyền Pháp đô hộ xưa kia, cao gấp 10 lần đóng cho chính quyền Việt Nam Cộng Hoà lúc trước. Vì không đủ tiền đóng thuế, nông dân miền Nam bị bắt bớ, tù đày, bị chiếm đoạt đất đai. Vào những năm 1976 đến 1980, lúa gạo của nhân dân miền Nam bị thu nạp đổ thành đống cao như núi giữa trời, mặc cho nắng mưa hư hỏng mục nát. Dù rằng đất nước đang nghèo nàn, hệ thống điều hành tồi tệ của chính quyền Cộng Sản rất phung phí của cải vật chất của nhân dân làm nên. Những người dân giàu có, những nhà kinh doanh có tài của miền Nam bị tịch thu gia sản, gia đình bị đày đi khai khẩn đất hoang, được gọi là vùng kinh tế mới. Tiền miền Nam được hoán đổi với một tỉ lệ cực kỳ bất công là 500 đồng miền Nam ăn 1 đồng miền Bắc khiến cho dân miền Nam thành nghèo khó phải bán đồ cho cán bộ miền Bắc với giá cực rẽ gần như cho không. Tài sản thu chiếm được của nhân dân miền Nam được chia chác giữa những đảng viên Cộng Sản và những người theo họ. Hậu quả là xã hội rối loạn từ vật chất lẫn tinh thần, mức sản xuất tụt giảm nhanh chóng. Nạn đói xảy ra ngay tại đồng bằng sông Cửu Long là nơi trù phú nhất của đất nước. Một số lớn trẻ em nông thôn bỏ học, giáo viên bỏ nghề vì nghèo đói. Học sinh đi học phải mang theo gạo, khoai đóng cho cô giáo. Thầy cô giáo đi dạy phải mang theo cà rem, bánh, trái cây bán cho học sinh vì tiền lương không đủ sống. Thiếu những phương tiện tối thiểu để học tập và bị cô lập với thế giới bên ngoài, nền giáo dục của miền Nam bị suy thoái trầm trọng. Từ những bài học kinh tế, xã hội ở miền Bắc sau năm 1954 và ở miền Nam sau năm 1975, người dân rút được một kinh nghiệm là khi chủ nghĩa Cộng Sản khống chế nơi nào, xã hội nơi đó trở nên nghèo đói, dân trí trở nên ngu dốt, đất nước hoặc là không tiến bộ, hoặc bị thụt lùi. Sau sự sụp đổ của các nước Cộng Sản Đông Âu vào cuối thập niên 1980, Cộng Sản Việt Nam bắt đầu cởi mở để mong đạt được những tiến bộ về kinh tế, nhưng chế độ độc tài Cộng Sản vẫn còn cai trị đất nước, kềm hãm sự tiến bộ của cả dân tộc.
Life in the South from 1975 to 1985: With the policy “control the society, control the people”, the communist government strictly controlled the South Vietnamese. They set up police and tax stations along the main roads to capture people and material. Any one going from one to another district; any transportation of more than 1 kilo of sugar, 1 kilo of rice, or 1 kilo of meat had to have permission from the communist government. Farmlands and factories were under the management of the government. People had to pay very high taxes, many times of what they paid to the French colonists and about 10 times of what they paid to the previous Southern government. Many southern farmers were imprisoned, or lost their land to the communists since they did not have enough money to pay for the high taxes. During the period from 1976 to 1980, farmers’ rice was collected and piled up like hills outdoor, wet and spoiled by rain. Even though the country was very poor, the wicked distributing system of the communists wasted a large portion of the national product. Consequently, the people became physically and mentally unhealthy. Productivity went down quickly. Starving happened right in the Mekong delta, the richest area of the country. Country students quit school and teachers quit teaching because of their poverty. In many districts, students going to school had to carry rice or sweet potatoes to pay to their teachers, and the teachers carried ice cream and candy to sell to the students during break times for additional income. Being poorly equipped and isolated from the rest of the world, the national education system deteriorated quickly. From the economical and social lessons of the North after 1954 and the South after 1975, the Vietnamese have learned that wherever the communists have taken control, people will be starved, uneducated, and the country as a whole would go backward. After the collapse of the East European communists at the end of 1980’s, the VC started to open to economic reform. But the dictatorial communists still controlled the whole country, putting a brake on the progress of the Vietnamese.
Trường học rách rưới, nghèo nàn sau ngày "giải phóng".Trẻ thơ bỏ học buôn gánh, bán bưng
Người dân sống trong nghèo khó, buôn bán từng cái rổ, cái rế. Một số đường sá còn trong tình trạng tốt, nhờ đã được xây dựng từ thời Đệ Nhị Cộng Hoà
126. Đời sống của nông dân và công nhân miền Nam sau 1975: Giai cấp nông dân và công nhân là hai giai cấp nồng cốt dưới chế độ Cộng Sản. Cộng Sản Việt Nam long trọng tuyên bố đó là 2 giai cấp được yêu mến và ưu đải nhất trong xã hội. Sau khi chiếm được miền Nam, đảng Cộng Sản bắt đầu thu gom một số ruộng đất của nông dân vào hợp tác xã nông nghiệp. Sau mỗi mùa gặt, nông phẩm được tập trung vào kho, nông dân được tập họp nghe những bài nói chuyện dài lê thê về công ơn trời biển của đảng và của Bác Hồ đã hoàn toàn giải phóng nông dân khỏi sự bóc lột của xã hội tư bản. Ngày nay, nông dân là người chủ thật sự của ruộng đất (dù rằng đất của họ đã bị hợp tác xã chiếm hữu không bồi thường). Trước sự hiện diện của lính du kích có vũ trang, họ phải tự xúc lúa đóng thuế cho nhà nước, trả tiền xăng nhớt và phân bón cho hợp tác xã. Sau đó dến chủ nhiệm hợp tác xã và ban lãnh đạo lãnh phần. Rồi sau cùng đến phần nông dân chia nhau số lúa còn lại. Thường thì nông dân lãnh không tới một phần tư số lúa mà họ có được khi họ tự canh tác ruộng đất của họ trước kia. Mỗi hợp tác xã được chỉ huy bởi một chủ nhiệm là đảng viên đảng Cộng Sản Việt Nam. Chủ nhiệm và viên thơ ký chịu trách nhiệm chấm công hàng ngày cho nông dân và cho chính mình. Chủ nhiệm được công điểm cao nhất rồi đến bà con họ hàng của chủ nhiệm. Sau cùng là nông dân thường được điểm thấp nhất và chịu thiệt thòi nhất. Hậu quả là nông dân không còn chăm chỉ làm việc như xưa, sản lượng thấp, xã hội nghèo nàn và đói kém. Nông dân miền Bắc có bài hát để nêu lên tình trạng bất công nói trên:
"Mỗi người làm việc bằng hai,
Để cho chủ nhiệm mua đài, mua xe.
Mỗi người làm việc bằng ba,
Để cho chủ nhiệm xây nhà, xây sân !"
Về phía công nhân, họ cũng được học những bài học chính trị hàng tuần nói về công ơn trời biển của bác Hồ và của đảng Cộng Sản Việt Nam đã hoàn toàn giải phóng họ khỏi sự bóc lột của giai cấp tư bản, dù rằng đời sống vật chất của họ rất cơ cực và thiếu thốn nhiều. Họ được cho biết ngày trước họ làm ra sản phẩm chỉ để làm giàu cho chủ, còn họ không được đền bù xứng đáng. Ngày nay công nhân là những người chủ của đất nước vì thế họ cần phải làm việc nhiều hơn, tích cực hơn để xây dựng xã hội mới công bằng và hạnh phúc, không còn cảnh người bóc lột người. Sau đó công nhân được xếp loại theo bảng lương mới, thường thì chưa tới 20% giá trị số lương trước năm 1975. Hậu quả là công nhân nghèo đói phải đem bán những sản vật có giá trị như xe gắn máy, tủ lạnh, quần áo cho cán bộ Cộng sản là những người có nhiều tiền hơn, lãnh lương cao hơn. Đi sống của công nhân sa sút trầm trọng, nghèo nàn, ảnh hưởng đến sức khỏe, năng suất làm việc của toàn xã hội. Hậu quả là sản phẩm làm ra không có chất lượng. Một chiếc xe đạp quốc doanh mua về mới chạy một vài lần có thể gãy đổ bất thình lình, gây tai nạn cho người lái và khách đi đường. Vì hàng hóa không đủ tốt để cạnh tranh, xuất cảng, xí nghiệp không có tiền trả lương. Nhiều trường hợp công nhân được phát sản phẩm trừ lương. Thí dụ như, công nhân hãng thuốc lá được phát vài chục gói thuốc lá cho một tháng lương, công nhân hãng dệt lãnh khăn rằn thay lương, công nhân hãng ruột xe đạp lãnh vài cái ruột xe thay cho một tháng lương.
Life of the South farmers and the workers after 1975: Farmers and workers are two basic classes under Communism. Theoretically, they are the most favored and beloved by the communists. After capturing the South, the communists collected many of the farmlands into collective farms. After the harvest, rice and farm products were put into a temporary store. The farmers were gathered for long lectures about the great merit of the party and of uncle Ho, who had completely liberated them from the exploitation of the capitalist society. Now, farmers were the real owners of the cooperative and the whole country. Under the guns of the communist soldiers, farmers paid taxes with the rice, and also used the rice to pay the cooperative for gasoline and fertilizer. The leaders and the committee members took their rice. Then the farmers divided the rest of the food among themselves. Most of the time the farmers got less than a quarter of what they had when they worked by themselves. The leader gave him a daily rating on how well he had fulfilled his responsibilities. He also rated the farmers on how well they had done their duties. Usually, the leader gave him the highest score, and then gave his relatives the next highest score. Those who did the actual work—the farmers—got the lowest scores. Consequently, the farmers did not work as hard as before. The farm production went down. The society became poor and suffered hunger. Farmers had the following song to describe that unfair distribution:
“Each person works as double,
So the leader can buy his radio and his bicycle.
Each person works as triple,
So the leader can build his house and his yard !”
Workers also had to endure long lectures about the great merit of uncle Ho and the party who freed them from the exploitation of the capitalist class. They were told that they used to work hard to make the factory owners rich and their compensation was too little. Now they were the new owners of the whole country, so they had to work even harder to build up the new and happy society without the “exploitation of man by man”. Then the workers received new salaries according to a new scale. Unfortunately, most of them now brought home less than 20% of what they used to earn before. The workers were stripped to the bone. They had to sell most their valuable belongings to the communists, who had more money. Malnutrition has affected the health and the productivity of the workers. Products with poor quality were seen everywhere. For example, brand new bicycles from a state-ran factory might collapse all of a sudden, causing accidents on the street. Since products with poor quality could not compete in the international market, the state-ran factories did not have money to pay the workers. Many factories paid their workers with their products. For instance, a worker in a cigarette factory received two cartons of cigarettes for his monthly salary. A worker in a texture factory received a few towels for her salary. A worker in a bicycle tube factory had a few tubes for his monthly salary.
Bất chấp hiểm nguy trên biển cả, người Việt Nam thi nhau bỏ chạy xa lánh Cộng Sản. Hình ảnh đồng bào vượt biên tới Philippine, năm 1980.127. Cuộc vượt biên của người Việt Nam sau 1975: Sau khi chiếm được miền Nam năm 1975, Cộng Sản áp đặt sự cai trị tàn bạo lên cả nước. Quen sống trong một xã hội thoải mái, tương đối tự do, đồng bào miền Nam, kể cả những người từng theo Cộng Sản, cảm thấy khổ sở trong một xã hội mới độc tài, đầy bất công, phi lý. Họ bắt đầu vượt biên trốn chạy khỏi chế độ Cộng Sản từ năm 1975 cho đến hơn 20 năm sau. Phần lớn vượt biên bằng thuyền, một số vượt biên bằng đường bộ qua ngã Campuchia để đến Thái Lan . Một lần nữa, Cộng Sản xả súng bắn vào đồng bào vượt biên vô tội, giết chết nhiều người, bỏ tù, cướp bóc những người khác. Hàng trăm ngàn người chết trên biển cả, một số bị giết, bị hãm hiếp cướp bóc bởi hải tặc Thái Lan. Số còn lại, khoãng 2 triệu người đến được bến bờ, được Liên Hiệp Quốc giúp đở định cư tại một nước thứ ba. Trong lịch sử nước Việt Nam, có hai lần đảng Cộng Sản cướp được chính quyền: lần thư nhất năm 1954 tại miền Bắc, lần thứ hai vào năm 1975 tại miền Nam. Trong cả hai lần nói trên, hàng triệu con dân nước Việt đã ùn ùn bỏ chạy tị nạn Cộng Sản. Họ bỏ nhà cửa, vườn ruộng, xóm làng. Họ đã bị bắt, bị bắn và không biết bao nhiêu người đã bỏ thây trên biển cả.
Một cảnh đồng bào vượt biênMột cảnh đồng bào vượt biên bỏ nước ra đi trốn chạy khỏi chế độ Cộng Sản.
The escape after 1975, boat people: After capturing the South in 1975, the VC set brutal control upon the whole country. Being familiar with a relaxing, free society, the southern Vietnamese felt unhappy in the new dictatorial society with full of unfair and unreasonable treatment. The Vietnamese escaped the communist regime from 1975 to 1995. Most of them escaped by boat, some walked through Cambodia to Thailand. Again the communist shot at the innocent escapees, killed, robbed and imprisoned many of them. Hundreds of thousands of the boat people died in the sea, while the other were killed, raped, and robbed by the Thailand pirates. More than one million of them reached the lands of the neighbor countries like Thailand, Philippine, Malaysia, Indonesia, Hongkong, Singapore... The refugees received help from the neghbor countries and the United Nations to resettle in a third country. In the history of Vietnam, the communists gained the power twice. The first time in 1954, when they stole the government in the North, the second time in 1975, when they captured the South. And in both times, millions of Vietnamese fled for their lives and their freedom. They had to run away from their homeland and their villages. A countless number of them have been shot at, imprisoned and killed on the way searching for freedom.
Một cảnh hãi hùng của đồng bào vượt biên trốn chạy khỏi chế độ Cộng Sản.Tượng đài Thuyền nhân được thiết lập ở Nam California đế tưởng nhớ đồng bào bỏ mình trên đường trốn chạy khỏi chính thể bạo tàn Cộng Sản . Hình ảnh nầy và rất nhiều tượng đài tưởng niệm nạn nhân Cộng Sản trên toàn thế giới sẽ là những vết nhơ không tẩy xoá được trong lịch sử nhân loại.(Hình TTT)
Le monument des Boat People érigé au sud de la Californie remémore la mort de nombreux compatriotes lors de leur fuite du régime communiste brutal et cruel. Cette image et beaucoup d’autres monuments érigés dans d’autres pays du monde en mémoire aux victimes du communisme n’effaceront jamais les flétrissures de l’histoire humaine.
Bia đá Thuyền Nhân Việt Nam tại đảo Galang, Indonesia, tưởng niệm những nạn nhân Cộng Sản đã đến được bến bờ tự do hoặc đã bỏ thây trên biển cả. Trại tị nạn Galang - Indonesia. trên một hòn đảo ở Indonesia đã đón tiếp khoãng nửa triệu thuyền nhân Tị nạn Cộng Sản vào các năm 1978-1990. Việt Cộng đã làm áp lực với chính quyền Indonesia đục bỏ những dòng chử ghi chép tưởng niệm thuyền nhân. Tuy nhiên hành động kém can đảm nầy không mang lại kết quả mong muốn cho một chính thể độc tài. Nhiều tượng đài, bia đá tưởng niệm khác đã và đang tiếp tục được dựng lên trên khắp thế giới để tưởng nhớ nạn nhân của chế độ bạo tàn Cộng Sản.
Tượng đài tưởng niệm nạn nhân Cộng Sản tại thủ đô Washington, Hoa Kỳ
Tượng đài tưởng niệm Thuyền nhân Việt Nam tại nước Đức
Tượng đài tưởng niệm Thuyền nhân Việt Nam tại nước Đức
Tượng đài tưởng niệm Thuyền nhân Việt Nam tại đảo Bidong, Malaysia
Tượng đài tưởng niệm Thuyền nhân Việt Nam tại đảo Bi.
Tượng đài tưởng niệm Thuyền nhân Việt Nam tại đảo Bidong, Malaysia
Tượng đài tưởng niệm Thuyền nhân Việt Nam tại đảo Bidong, Malaysia
Nghĩa trang trên hoang đảo Galang, Indonesia là nơi một số người Việt đã gởi nắm xương tàn trên đường tìm tự do.
Tượng đài Thuyền nhân được thiết lập ở Nam California đế tưởng nhớ đồng bào bỏ mình trên đường trốn chạy khỏi chính thể bạo tàn Cộng Sản (Hình TTT).
Người dân Việt Nam bỏ chạy lánh nạn Cộng sản được nhiều quốc gia quanh vùng Đông Nam Á cho tạm cư trong khi chờ đợi quốc gia thứ 3 tiếp nhận định cư vĩnh viễn. Dưới đây là hình ảnh các trại tị nạn quanh vùng Đông Nam Á trong các quốc gia Nam Dương, Mã Lai, Thái Lan, Hồng Kông, Phi Luật Tân... Những quốc gia nầy là ân nhân của người Việt tị nạn Cộng sản trên toàn thế giới.
(source: VNBP và các nguồn khác)
Trại tị nạn Galang - Indonesia.
Trại tị nạn Galang - Indonesia.
Trại tị nạn Galang - Indonesia.
Trại tị nạn Galang - Indonesia.
Trại tị nạn Galang - Indonesia.
Trại tị nạn Galang - Indonesia.
Trại tị nạn Galang - Indonesia.
Trại tị nạn Galang - Indonesia.
Trại tị nạn Bidong - Malaysia.
Trại tị nạn Bidong - Malaysia.
Trại tị nạn Bidong - Malaysia.
Trại tị nạn Bidong - Malaysia.
Trại tị nạn Bidong - Malaysia.
Trại tị nạn Bidong - Malaysia.
Trại tị nạn Bidong - Malaysia.
Trại tị nạn Bidong - Malaysia.
Trại tị nạn White Head - Hong Kong.
Trại tị nạn White Head - Hong Kong.
Trại tị nạn White Head - Hong Kong.
Trại tị nạn Palawan - Phillippines.
Trại tị nạn Palawan - Phillippines.
Trại tị nạn Palawan - Phillippines.
Quang cảnh 1 trại tị nạn CS ở Thailand.
Quang cảnh 1 trại tị nạn CS ở Thailand.
128. Trại tù tập trung từ tháng 6 năm 1975:
Dù rằng đã long trọng ký kết vào Hiệp định Hòa bình Paris 1973, trong đó điều 11 có ghi rõ: "Thực hiện hòa giải và hòa hợp dân tộc, xóa bỏ hận thù, cấm mọi hành động trả thù và phân biệt đối xử với những cá nhân hoặc tổ chức đã hợp tác với bên nầy hoặc bên kia.", sau khi cưỡng chiếm miền Nam, Việt cộng đã bắt giam khoảng 500 ngàn quân, cán, chính Việt Nam Cộng Hòa. VC thiết lập trên 50 trại giam từ Nam ra Bắc. Tù nhân được giam giữ từ 3-10 năm không qua tòa án xét xử, có người bị giam đến 20 năm. Tất cả tù nhân bị bắt đi lao đông khổ sai trong rừng núi, giam cầm trong tình trạng thiếu thốn lương thực, thuốc men. Khoảng 100-150 ngàn tù chết vì bị hành hạ, bị đánh đập, bịnh hoạn và thiếu thực phẩm ngay trong trại tập trung. Một số khác chết sau khi bị thả về vì những căn bệnh hiểm nghèo mắc phải trong thời gian tù đày. Những quân nhân bị tù đày trên 3 năm được chính quyền Hoa Kỳ bảo trợ sang định cư ở Mỹ theo diện nhân đạo HO. Khi bỏ tù và đày đọa các quân, cán, chính miền Nam sau năm 1975, Việt cộng đã vi phạm trầm trọng Hiệp định Paris mà họ đã ký năm 1973.
Một trại tù cải tạo của Việt cộng năm 1976. Ảnh hinhanhlichsu.org.
The concentration camps, from June 1975: Although solemnly signed into the Paris Peace Agreement of 1973, in which Article 11 clearly states: "Perform national reconciliation and harmony, eliminate hatred, prohibit all acts of revenge and discrimination against individuals or organizations that have cooperated with this or that party.", after forcibly occupying South Vietnam, the Viet Cong arrested about 500 thousand soldiers, officers, and government employees of the South Republic. The VC set up over 50 prisons from the South to the North. Prisoners are held for 3-10 years without trial, some are imprisoned for up to 20 years. All prisoners were forced to do hard labor in the mountains and forests, imprisoned in a state of shortage of food and medicine. About 100-150 thousand prisoners died from torture, beatings, illness or lack of food in the concentration camps. Others died after being released from dangerous diseases acquired during their imprisonment. Soldiers who have been imprisoned for more than 3 years are sponsored by the US government to settle in the US under the HO humanitarian program. By imprisoning and persecuting soldiers and officers of the South after 1975, the Viet Cong had seriously violated the Paris Agreement that they signed in 1973.
Trại tù cải tạo do VC lập nên, ảnh minh họa.
Trại tù cải tạo do VC lập nên, ảnh minh họa.
Trại tù cải tạo do VC lập nên, ảnh minh họa.
Việt cộng đang lùa quân nhân miền Nam vào các trại tù tập trung.
Việt cộng đang lùa quân nhân miền Nam vào các trại tù tập trung.
129. Đời sống ở Việt Nam sau năm 1985: Từ sau năm 1985, phần lớn các nước Cộng Sản trên thế giới dần dần trở nên yếu kém và tan vỡ. Để tránh bị sụp đổ, Cộng Sản Việt Nam mở cửa giao thương với các nước tự do để tự cứu mình. Dân chúng được phép buôn bán và sở hữu ruộng đất, nền kinh tế chết đói của Việt Nam bắt đầu hồi phục. Tuy nhiên Việt Nam vẫn không có dân chủ, nhân quyền. Chỉ có đảng viên đảng Cộng Sản mới được kinh doanh các ngành kinh tế tốt nhất và giử các chức vụ quan trọng trong mọi ngành nghề. Đảng Cộng Sản Việt Nam trở thành một đảng tham nhũng bậc nhất của thế giới, và dân chúng vẫn phải đóng thuế nặng nề để nuôi dưỡng một chế độ tàn ác, độc tài và bất công. Phần lớn đảng viên đảng Cộng Sản trở nên khá giả trong khi đại đa số dân chúng sống trong nghèo đói. Lương chánh thức của một đảng viên chưa tới 100$ Mỷ kim một tháng. Nhờ vào ăn hối lộ, chiếm hữu của dân, ăn cắp của công, đảng viên đảng Cộng Sản Việt Nam trở thành những người giàu có nhất. Đảng viên càng cao cấp thì càng giàu. Phần lớn họ có nhà đẹp, xe cộ mắc tiền, trong một đất nước nghèo nàn thu nhập bình quân năm 1999 chưa tới 25 Mỹ kim một tháng. Các quyền tự do căn bản của người dân vẫn bị cướp mất. Trong hoàn cảnh đói khổ và bị lường gạt liên tục bởi chính quyền cộng sản, người dân mất lòng tin, mất dần những đức tính cao quý của dân tộc như lòng thương yêu, chia xẻ, lòng nhân từ, bao dung. Nhìn trở lại, điều Cộng Sản làm trước tiên sau khi chiếm được miền Nam là bắt nhốt những người đàn ông khỏe mạnh, có năng lực xây dựng xã hội. Kế đó họ chiếm đoạt nhà cửa, tài sản của những gia đình giàu có, khá giả. Kế đó họ cho đổi tiền nhiều lần với những tỉ lệ bất công làm cho dân chúng miền Nam trở nên nghèo đói. Họ cho cán bộ Cộng sản miền Bắc vào khống chế các ngành giáo dục, thông tin, văn hóa của miền Nam làm cho đời sống tinh thần, đạo đức của dân chúng sa sút trầm trọng. Sau cùng họ dùng chính sách sưu cao, thuế nặng, hợp tác hóa, quốc doanh hóa để phá hoại nền nông nghiệp và công nghiệp của miền Nam. Hậu quả là sau 25 năm sống trong chế độ Cộng Sản, Việt Nam trở thành một trong những nước suy đồi và nghèo đói nhất trên thế giới. Cán bộ Cộng Sản ngày một giàu có trong khi dân chúng ngày một nghèo khổ nhưng không có một phương tiện tối thiểu để kêu than. Mỗi năm Việt kiều hải ngoại gởi về nước hàng tỉ Mỹ kim để cứu đói thân nhân. Nhưng tiền bạc không thể mang đến tự do, dân chủ cho đất nước.
The life of the Vietnamese after 1985: After 1985, many communist countries became weak and broken. To avoid being collapsed, the Vietnamese communist opened the country up to have international relations with other countries. The Vietnamese people are allowed to have individual businesses, and own private land. The starving economy gradually recovered. However, there is still no democracy and no basic human rights. Only high-ranking communists are allowed to invest in high returning and important business or to hold high position in factories. The Vietnamese communist party becomes one of the most corrupted parties on earth. They take all chances to squeeze money from people. The Vietnamese people continue to pay high tax to feed a cruel, dictatorial, and discriminating regime. Most of the communist leaders have become very rich while the major popularity is still living in poverty. While the basic salary of a communist member is under 100 US dollars per month, most of them become rich by bribing, capturing people’s property, and stealing the country’s resource. They possess many big homes, cars and motorcycles in the country where average monthly income per citizen is under 25 US dollars in 1999. All basic human rights are stolen away. To date, the entire country is being stripped and cheated by the government, the Vietnamese are gradually loosing their faith, and their traditional valuable characteristics such as love, sharing, humanity, and forgiveness. Looking back, the first thing that the communists did after the capturing the South was putting the strong men of the South into the concentration camps. Next, they seized the properties of the rich. Then they changed the national currency several times with unfair rate to make the southerners poor. The communist cadres ruled the education, communication, and cultural branches of the South, destroying the spiritual, and moral lives of people. And finally, they use high tax, collaborate, state-run policies to destroy the agriculture and light industries of the South. The communist cadres become richer while general public become poorer and have no mean to complain for themselves. The overseas Vietnamese send back billions of dollars yearly to help their relatives. However, money alone cannot bring the country to freedom and democracy.
La persécution religieuse est toujours sévère. Mais le peuple viêtnamien se bat toujours silencieusement pour ses droits. Les photos prises en 2000 montrent les chrétiens de l’église Nguyệt Biều réunis ensembles malgré le danger pour cultiver la terre de l’église confisquée par le viêt công en 1976.
Depuis plusieurs jours, les chrétiens de Nguyêt Biêu ont montré beaucoup de volonté bien que le gouvernement communiste viêtnamien d’une façon rusée les ait opprimés de plusieurs manières. Le 4 décembre 2000, alors qu’il pleuvait, les chrétiens ont érigé deux panneaux au milieu d’une rizière sur lesquels ils ont inscrit cette phrase : « NOUS AVONS BESOIN DE LIBERTE DE RELIGION » Ils ont continué à planter du riz sur le terrain que les communistes viêtnamiens leur avaient confisqué en 1976.
"Nous avons besoin de la liberté religieuse." Cette phrase prononcée avec douleur par les paroissiens du village de Nguyệt Biều exprime aussi la revendication de tout le peuple Viêtnamien pour les droits de l’homme. Photo prise en l’an 2000 à l'église de Nguyệt Biều.
Après que le prêtre Nguyên Van Ly ait rédigé sur 2 panneaux « NOUS AVONS BESOIN DE LIBERTE DE RELIGION » et les ait affichés, les communistes les ont jetés dans le marais. Le lendemain le prêtre Ly en accrocha un autre sur le fronton de l’église.
130. Vi phạm nhân quyền trong xã hội Cộng Sản: Cũng như bất cứ nước Cộng Sản nào khác trên thế giới, Cộng Sản Việt Nam luôn luôn chà đạp nhân quyền của người dân. Dù rằng nước Việt Nam Cộng sản đã gia nhập Liên Hiệp Quốc và đã long trọng ký kết tôn trọng bảng Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, đãng Cộng Sản Việt Nam luôn luôn vi phạm trầm trọng các điều khoản 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23 và 30 của bản Tuyên Ngôn nầy. Cụ thể, Cộng Sản vi phạm những quyền tự do tư tưởng, tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do tín ngưỡng, tự do cư trú, và tự do thành lập hội đoàn, đảng phái của người dân. Họ che dấu hoặc luôn luôn giải thích sai lạc các văn kiện của Liên Hiệp Quốc để đánh lừa dư luận quốc tế và quốc nội. Thí dụ người dân có quyền tự do báo chí nhưng không được viết bài hay xuất bản báo. Người dân có quyền tự do ngôn luận nhưng không được quyền phê phán nhà cầm quyền. Người dân có quyền tự do đảng phái và hội họp nhưng không được gia nhập hay thành lập những đảng phái không do nhà nước tổ chức. Người dân có quyền tự do bầu cử, ứng cử nhưng chỉ có thể đi bầu trong danh sách ứng cử viên của nhà cầm quyền đã chọn sẵn, mà hầu hết là đảng viên. Người dân có quyền tự do tôn giáo nhưng khi họp mặt hành lễ phải xin phép nhà cầm quyền. Chùa chiền hay nhà thờ có thể bị nhà cầm quyền chiếm dụng bất cứ lúc nào. Mặc dù Việt Cộng luôn phủ nhận vi phạm nhân quyền, tháng 10 năm 1999 Liên Hiệp Quốc dùng thủ tục số 1503 truy tố nhà cầm quyền Hà nội ra tòa án quốc tế tội vi phạm nhân quyền có hệ thống. Đến đầu năm 2000 cuộc xét xử còn đang tiếp diễn.***
L’agent de sécurité Nguyên Minh Tân ferme la bouche du prêtre Nguyên Van Ly au tribunal à Huê le 30 mars 2007. Cette photo montre la violation violente des droits de l’homme. Cela affecte l’ensemble du monde.
The violation of human rights in the communist regime: Similar to other communist countries on earth, the Vietnamese communists always infringe the human rights of their people. Even though Viet Nam has joined the United Nations and seriously pledged to respect the International Bill of Human Rights, the communist party always violates the articles 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, and 30 of this Bill. For instance, they violate the freedom of opinion and expression, freedom of press, freedom of religion, freedom of movement and resident, and freedom of assembly and association of Vietnamese people. They always cheat by explaining in wrong ways the documents of the United Nations. For instance, the communists declare that Vietnamese people have the freedom of press but cannot publish newspapers or magazines; freedom of speech but cannot criticize the government; freedom of associate but cannot create or join parties; freedom of voting but can only vote in the list from the government where the most of the candidates are the party members; freedom of religion but the religious meetings are under strict control; the temples and churches can be captured by the communists at any time. Even though the communists always deny that they violate the human rights of people, on October 1999, the United Nations used the legal procedure 1503 to bring Ha Noi to the international court for insistent violation of human rights. The conviction is ongoing.
Dù chỉ là một ông Cha hiền lành, lẽ ra phải được kính trọng trong một xã hội bình thường, linh mục Nguyễn Văn Lý luôn bị nhà cầm quyền Cộng Sản bắt bớ và giam cầm trong suốt cuộc đời hành đạo của Ngài. Hình chụp cảnh Cha Lý trước tòa năm 2007.
Dans une société normale, il faut respecter les prêtres. Le père Nguyên Van Ly a été battu et emprisonné toute sa vie de prêtre. Photo du Père Ly devant la Cour du tribunal en 2007.
La religion est toujours fortement opprimée. Le prêtre Ngô Thế Bính a été battu brutalement par les communistes viêtnamiens en 2009 uniquement parce qu’il avait défendu l’église Tam Toà que les communistes avait confisquée.
Tôn giáo luôn bị đàn áp trầm trọng. Hình chụp năm 2009 cho thấy giáo dân đang cầu nguyện, phản đối Cộng Sản đánh đập, bắt giam giáo dân Tam Tòa, Quảng Bình trái phép.
Cette photo prise en 2009 montre des chrétiens en meeting d’opposition aux communistes ayant battu, emprisonné illégalement des paroissiens de l’Eglise Tam Toà.
Tôn giáo luôn bị đàn áp trầm trọng. Hình chụp năm 2009 cho thấy Giáo dân giáo xứ An Hải, Đà Nẳng phản đối Việt Cộng đập phá trường Khiết Tâm của Giáo hội.
La persécution religieuse est toujours sévère. L’image prise en 2009 montre des paroissiens de l'église de An Hải, Dà Nang protester contre la destruction de l'école Khiết Tâm de l’église paroissiale par le viêt công.
Trở Về Trang Gốc Lịch Sử Việt Nam