Search Vietlist.us
Search the Web

Quảng Cáo
Khắp Nơi

 

 

 

 

 

 

- AN TOÀN TRÊN HẾT -
Face Shield, Mặt nạ trong:
Dùng cho Bác sĩ, Nha sĩ,
Học Sinh, Giáo viên,
School District, Offices...
Xin vào website:
SeePPE.com.


 

-------o0o-------

Quảng Cáo Thương Mại San Jose

  1. An Ninh
  2. Bác Sĩ
  3. BS Nha Khoa
  4. BS Nhãn Khoa
  5. Bail Bond
  6. Ban Nhạc
  7. Bàn Ghế Giường
  8. Bán Xe Hơi
  9. Bảo Hiểm
  10. Bói Toán_Phong Thủy
  11. Cây Cá Cảnh
  12. Cần Người_Việc
  13. Cellular Phone
  14. Cà Phê
  15. Chợ, Siêu Thị
  16. Chùa_Nhà Thờ
  17. CơmTháng_Thức Ăn
  18. Computer_Electronics
  19. Chôn Cất, Bia Mộ
  20. Cổ Phiếu-Stock
  21. Dạy Kèm_Giữ Trẻ
  22. Dạy Lái Xe
  23. Dạy Nhạc: Piano...
  24. Dụng cụ Nhà Hàng
  25. Điện_Heat_Air
  26. Đưa Rước
  27. ĐịaỐc_TàiChánh_Tax
  28. Giặt Thảm
  29. Gạch, Thảm, Màn
  30. Giải Trí_Party_TV
  31. Giặt Ủi_Thợ May
  32. Giúp Dọn Nhà
  33. Hoa_Áo Cưới
  34. Khiêu vũ
  35. Làm Vườn_Cắt cỏ
  36. Linh Tinh
  37. Luật Sư_Di Trú
  38. Massage_Relax
  39. Nhà Hàng_Food
  40. Nhập cảng_Xuất cảng
  41. Nhiếp Ảnh_Video
  42. Quà Lưu Niệm_Gift
  43. Sách Báo_In Ấn
  44. Sign_Banner
  45. Sửa Xe_MuaXe
  46. Thẻ Tín Dụng
  47. Thợ Khéo_Ổ Khóa
  48. Thợ Sơn
  49. Tiệm Vàng
  50. Tiệm Bánh
  51. Tìm Thợ_Việc
  52. Tow Xe
  53. Thợ Ống Nước
  54. Thợ May_DryClean
  55. Tiệm Quần Áo
  56. Thuốc Tây
  57. Thuốc Bắc_D.Thảo
  58. Thẩm Mỹ_Tóc_Tay
  59. Võ Thuật
  60. Xây Dựng_Sửa Nhà

Nước mất không phải do giặc mạnh, mà do lòng dân ly tán chưa đoàn kết đứng lên chống giặc !

-------------oo0oo--------------

Trang Nạn Nhân Cộng Sản.

--------o0o--------

Ghi chép về vụ thảm sát Thiên An Môn ngày 4/6: “Đầu rơi máu chảy”

Ghi chép về vụ thảm sát Thiên An Môn ngày 4/6: “Đầu rơi máu chảy” (Phần 1)
Chủ nhật, 04/06/2017 | 08:06 GMT + 7

Hôm nay là ngày kỷ niệm 28 năm cuộc thảm sát Thiên An Môn ở Bắc Kinh (4/6/1989 – 4/6/2017). Tại Trung Quốc Đại Lục, việc công khai đàm luận hay tiến hành kỷ niệm tưởng nhớ các nạn nhân đều bị nghiêm cấm gắt gao. Năm ngoái, bà Trần Tiểu Nhã đã công bố bộ sách “Lịch sử phong trào dân chủ năm 1989” tại Đài Loan, trong đó tường thuật chi tiết diễn biến của cuộc thảm sát ngày 4/6/1989.

vietlist.us


Ngày 3/6/1989, Liên đoàn Học sinh Sinh viên Hồng Kông chụp ảnh xe tăng của Quân đoàn 38. (Ảnh theo bản thảo cuốn Lịch sử phong trào dân chủ năm 1989 của Trần Tiểu Nhã) Ngày 3/6/1989, Liên đoàn Học sinh Sinh viên Hồng Kông chụp ảnh xe tăng của Quân đoàn 38. (Ảnh theo bản thảo cuốn Lịch sử phong trào dân chủ năm 1989 của Trần Tiểu Nhã)

Lịch sử của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) chính là lịch sử giết người, không thể cho rằng, thời gian qua đi thì điều đó sẽ dừng lại. Năm 1989, ĐCSTQ đã thảm sát học sinh sinh viên tại quảng trường Thiên An Môn và sau đó tìm mọi cách che giấu. Đến năm 1999, ĐCSTQ lại tiếp tục trấn áp những người tập Pháp Luân Công, thậm chí bí mật mổ cướp nội tạng sống từ họ và cho đến nay tội ác này vẫn còn tiếp diễn.

“Lịch sử phong trào dân chủ năm 1989” là một bộ sách tường thuật toàn bộ về phong trào dân chủ 1989. Tác giả Trần Tiểu Nhã, sinh vào tháng 10/1955 tại Trường Sa, tỉnh Hồ Nam. Bà tốt nghiệp Khoa Lịch sử tại Đại học Sư phạm Hồ Nam, đã từng làm công nhân, cán bộ và phóng viên, biên tập viên báo. Năm 1996, bà công bố bộ sách “Lịch sử phong trào dân chủ năm 1989” tại Đài Loan và đã bị sa thải khỏi Viện Khoa học Xã hội Trung Quốc.

ĐCSTQ triệu tập cuộc họp khẩn của giới lãnh đạo cấp cao: Xác định “bạo loạn phản cách mạng”, tiến đến quyết định thanh trừng

Ngày 3/6/1989, lúc 4 giờ chiều, một cuộc họp khẩn đã được triệu tập tại Cần Chính điện ở Trung Nam Hải. Tham gia hội nghị có Dương Thượng Côn, Lý Bằng, Kiều Thạch, Diêu Y Lâm, Trì Hạo Điền, Lý Tích Minh, Chu Y Băng, La Cán, v.v.. Tại đó, ông Đặng Tiểu Bình, Lý Đặng và những người khác đã nhận định Bắc Kinh phát sinh “bạo loạn phản cách mạng”. Trong “Nhật ký Lý Bằng” ngày 3/6 có ghi lại: “Hội nghị nhất trí đồng tình rằng, tình thế hiện tại mười phần cấp bách, ngày hôm nay quân đội và đám đông biểu tình đã xảy ra va chạm trực diện, không thể chờ đợi hay cho họ thêm cơ hội nữa. Hôm nay nếu như chúng ta không kịp thời hành động, ngày mai là Chủ nhật sẽ càng có nhiều người đổ về quảng trường Thiên An Môn, hoạt động thanh trừng sẽ càng khó khăn hơn. Hội nghị quyết định từ tối nay sẽ dàn quân từ các phía của Bắc Kinh, đến đêm sẽ tiến về Thiên An Môn, huy động cả quân đội đang đóng ở ngoại ô tiến vào bao vây tứ phía Thiên An Môn. Sau khi dẫn đạo kiểm soát nhóm người biểu tình, sẽ tiến hành thanh trừng Thiên An Môn.”

Hội nghị quyết định, đến 9 giờ tối ngày 3/6 sẽ bắt đầu “dập tắt bạo loạn phản cách mạng phát sinh ở thủ đô”. Quân đội đến 1 giờ sáng ngày 4/6 sẽ tiến vào quảng trường Thiên An Môn, đến 6 giờ sáng phải hoàn tất toàn bộ nhiệm vụ thanh trừng, quyết không được trì hoãn hay chậm trễ thời gian. Sau khi quân đội tiến quân, không ai được phép cản trở. Trong trường hợp có người cản trở, thì quân đội có thể dùng mọi cách để loại trừ.

Động viên kích động thù hận – Quân đội tiến vào, xe tăng bọc thép san phẳng dòng người

Sau khi quyết định phát lệnh thanh trừng, Bộ Tổng tham mưu Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc đã hạ lệnh khẩn cấp cho quân đội, yêu cầu các đơn vị quân đội lập tức triển khai các phương án hành động. Quân khu ra mệnh lệnh cho Quân đoàn 38 dẫn đầu, quân trưởng Từ Cần Tiên do kháng cự chấp hành mệnh lệnh nên đã bị bắt giữ. Quân đoàn 40 tiếp đó điều động 50 xe tăng và binh lính tiến vào, nhưng đã bị người dân chặn lại ở cửa phía Đông. Hai lữ đoàn thuộc Quân đoàn 15 quân khu không quân Quảng Châu đóng tại phi trường Nam Uyển cũng từ phía đường Nam Uyển tiến vào cổng phía đông Đại lễ đường nhân dân. Sư đoàn 58, 60 thuộc Quân đoàn 20 đóng quân tại quân khu Tế Nam ở Đại Hưng vùng ngoại ô phía nam Bắc Kinh tiến về phía cổng trước. 70 chiếc xe tải quân sự của sư đoàn 115 thuộc Quân đoàn 39 ở Thẩm Dương bị người dân chặn chặn thành một hàng từ cầu vượt Kiến Quốc Môn tới ngoài đường lớn Kiến Quốc Môn.

Cùng lúc đó, trước khi tiến vào Đại lễ đường nhân dân, Quân đoàn 27 đã tổng động viên binh lính trước trận chiến. Lực lượng vũ trang cũng nhận được mệnh lệnh của quân khu Bắc Kinh. 8 giờ tối hôm đó, khi 50 cảnh sát phòng chống bạo động mang mũ bảo hiểm, khiên, dùi cui điện, còn có 1.000 quả lựu đạn hơi cay tới phòng tác chiến của bộ tư lệnh quân khu, có rất nhiều tướng 2 sao, 3 sao cũng tập trung dày đặc tại đây. Bản đồ quân sự lớn gắn đầy các tam giác màu đỏ đánh dấu hướng đi của quân đội từ phía đông, tây, nam, bắc tiến thẳng đến quảng trường Thiên An Môn nơi xảy ra sự kiện tự phát tổ chức của học sinh, sinh viên và công nhân. Chính ủy quân khu đích thân ra tổng động viên: “Các đồng chí, hiện nay, cuộc vận động của học sinh sinh viên tại thủ đô đã phát triển thành bạo loạn.” Chúng ta cần phải “tiến vào Thiên An Môn,… bảo vệ đảng, bảo vệ nhân dân, bảo vệ chính quyền quốc gia, bảo vệ thủ đô Bắc Kinh.”

Quân đoàn 38 đảm nhận nhiệm vụ chủ công, tổng động viên trước cuộc chiến vô cùng kích động. Binh sĩ mang súng xếp thành hàng, sĩ quan cao giọng quát hỏi: “Có dám đánh hay không?” “Dám đánh!”“Đánh như thế nào?”“Đánh chết!”

Ngay sau đó, hơn mười chiếc xe quân đội chứa đầy quân binh vác súng trên vai, đạn đã lên nòng, hô to khẩu hiệu: “38 vạn tuế! 38 vạn tuế!”đằng đằng sát khí tiến đến phía sau đại viện. Chiếc xe thứ nhất tiến đến cổng chính, một binh sĩ trên xe không kiềm chế được lửa giận “mối thù giai cấp”, bóp cò súng, lia một đường hình “cánh quạt”. Ngay lập tức, một lính gác đứng canh ở bên trái cổng bị trúng đạn vào chân, kêu thất thanh lên và ngã lăn xuống đất.

6 giờ tối hôm đó, Chính phủ Bắc Kinh và Bộ chỉ huy thiết quân luật đã nhiều lần phát tin “thông báo khẩn cấp”. Chính phủ càng không cho dân chúng ra ngoài thì người dân lại càng ra đông hơn.

Theo “Tổ chức Ân xá Quốc tế” đưa tin, mâu thuẫn xung đột giữa quần chúng và quân đội xảy ra bắt đầu ở Công Chủ Phần (nơi giáp ranh giữa đường Phục Hưng và đường phía Tây vành đai 3 Bắc Kinh). Lúc quân đội từ phía đông tiến vào là dùng đèn pin nhắm về phía mọi người. Sau khi một cô gái trẻ tuổi bị đánh, một thanh niên đã nói với binh lính rằng không nên đánh phụ nữ. Nhưng lập tức người thanh niên trẻ tuổi này đã bị một trận đánh dữ dội. Lúc ấy, binh lính còn chưa dùng súng nhắm vào mọi người, chỉ nổ súng xuống mặt đất. Hơn nữa, mọi người cũng cho rằng súng mà binh lính sử dụng là không có đạn.

Phóng viên lưu trú tại Bắc Kinh của tờ “Văn Hối báo” (Hồng Kông) ghi lại, khoảng 9 giờ đêm, một đơn vị ước chừng khoảng hơn 700 quân nhân vũ trang hạng nặng mang theo súng trường bán tự động có gắn lưỡi lê, từ phía bắc Hòa Bình Môn chạy tới khẩn cấp. Có khoảng gần 100 người dân tiến lên chặn lại. Những binh lính này vừa nhìn thấy có người tiến lên, lập tức giơ súng nhắm thẳng vào đầu mà bắn. Chỉ trong nháy mắt, khoảng hơn 30 người dân đã “đầu rơi máu chảy”, không ít người vì không thể chống cự nổi mà ngã xuống đất. Những người khác nhìn thấy đội quân hung tàn như vậy đã lập tức chạy đi tránh né. Đội quân này tiến thẳng một mạch vào cửa phía Tây Trung Nam Hải.

Tưởng Tử Đan, biên tập viên của tờ “Hải Nam kỷ thật” bấy giờ, có một người bạn nhà ở khu vực đường Ngọc Tuyền và một người bạn chứng kiến tận mắt là Thang Học Bình, đêm đó đều nhìn thấy 5 chiếc xe tăng bọc thép đi qua đoạn đường ấy. Một chiếc sau khi chèn ép vẫn còn dính lại máu thịt và quần áo trên bánh xe. Theo miêu tả của bà Đinh Tử Lâm, người thành lập “Hội những người mẹ Thiên An Môn”, bộ phận duy nhất của phần xác còn lại có thể nhận ra được chỉ là mấy cái răng.

Nhà bảo tàng quân sự: Đã chính thức đổ máu

Quân đoàn 38 do chuyên trách chống bạo động và xử lý sự cố nên đi trước dẫn đường, chia thành 4 cánh quân tiến vào. Ở khu vực Bắc Phong Oa, phía đông của nhà bảo tàng quân sự, quần chúng hợp thành một bức tường người với ý định ngăn cản binh lính tiến vào. Đứng đầu là Đại học Bắc Kinh, Viện Nông học Bắc Kinh, Đại học Nhân dân Trung Quốc, nghiên cứu sinh của Viện Y học Nam Kinh. Cảnh sát vũ trang dùng gạch, dây thắt lưng có khóa kim loại và gậy có đinh dài khoảng 1m đánh quần chúng. Những người bị thương, chảy máu được đưa đến bệnh viện.

Đúng 10 giờ ở bùng binh Công Chủ Phần vang lên những tiếng nổ mạnh, binh lính ném đạn hơi cay vào đoàn người. Đoàn xe chỉ huy của quân khu Bắc Kinh đi theo Quân đoàn 38 đôn đốc tác chiến. Học sinh và người dân đặt các chướng ngại vật trên đường để ngăn cản. Giữa quần chúng và đội quân phòng ngừa bạo động đã xảy ra cuộc chiến kịch liệt, ném đá vào nhau, phòng tuyến của quần chúng thất thủ…

Lúc quân đội đi đến Kiều Tây, trên đường đã có đầy xe bọc thép, xe tăng, xe quân đội đông như kiến. Trên xe là hai hàng binh sĩ tay ôm súng trường đứng thẳng, mặt hướng về phía nam và phía bắc đường. Trước xe bọc thép còn là “ma trận” binh sĩ vũ trang nhắm về hướng đông. Đứng đầu “ma trận” là những quân nhân đằng đằng sát khí cầm trong tay gậy lớn khua về phía đám người. Liên tục có học sinh bị thương được người dân đưa lên xe ba gác chở đi. Trong đám người, những tiếng gào thét “Không được đánh người! Không được đánh người!” vang lên trong bầu trời đêm.

Lúc này, gần như không có ai tin rằng “đội quân con em của nhân dân” sẽ thật sự hướng về phía người dân nổ súng.

Hồng Ngọc

(Còn tiếp Phần 2)


Ghi chép về vụ thảm sát Thiên An Môn ngày 4/6: “Họ đã nổ súng” (Phần 2)

Thứ ba, 06/06/2017 | 07:06 GMT + 7

Tại nhà bảo tàng quân sự, quân đội đằng đằng sát khí cầm trong tay gậy lớn khua về phía học sinh sinh viên, liên tục có người bị thương phải đưa lên xe ba gác chở đi và những tiếng gào thét trong đêm “Không được đánh người! Không được đánh người!”. Lúc này, gần như không có ai tin rằng “đội quân con em của nhân dân” sẽ thật sự hướng về phía người dân nổ súng.

Xem thêm Phần 1

Mộc Tê Địa (nằm ở phía tây khu Phục Hưng Môn ngoại ở Bắc Kinh): “Họ đã nổ súng rồi!” – Bắt đầu giết người

Không lâu sau đó, tình hình chuyển biến ngược lại. Sau khi đứng xếp thành hai hàng song song đến 11 giờ, nhóm binh sĩ này nhận được một mệnh lệnh mới không thể kháng cự, và tiếng súng đột nhiên vang lên. Một số sinh viên của trường Đại học Hàng không Vũ trụ Bắc Kinh tận mắt nhìn thấy quá trình thay đổi này, “các sinh viên đối mặt với binh lính đang tiến vào, mục đích là ngăn cản họ vào trong.” “Lý Bình, một sinh viên Đại học Bắc Kinh tiến lên phía trước rồi đi đến khu vực trống giữa binh lính và người dân thường để chuẩn bị đối thoại với họ, một loạt đạn bay đến trúng vào anh. Lý Bình chưa kịp nói câu nào liền ngã xuống đất. Khi tôi cùng hai sinh viên khác xông lên dìu anh ấy về, lại một loạt đạn nữa bay đến trúng vào cánh tay một trong ba người chúng tôi. Chúng tôi dìu người bị thương đến bệnh viện Phục Hưng. Do Lý Bình bị trúng đạn ở đầu, lại mất máu quá nhiều nên không lâu sau đã tử vong. Khi đó các sinh viên vô cùng phẫn nộ.”

Theo hồi ức của một thành viên trong “Nhóm phóng viên nước ngoài đến phỏng vấn”, khi phóng viên này vừa mới tới Mộc Tê Địa: “Nhóm đông người hét lớn với chúng tôi ‘Họ đã nổ súng rồi!’ Khi lái xe đến Mộc Tê Địa, chúng tôi nghe thấy một hồi súng tự động dài. Tại giao lộ Mộc Tê Địa, xuất hiện một số xe cứu thương, chúng tôi vội vàng đi theo một chiếc xe cứu thương đến bệnh viện Phục Hưng. Trung bình mỗi phút lại có xe đạp hoặc xe ba bánh đưa một người bị thương đến.”

Cuộc thảm sát Thiên An Môn năm 1989 Cuộc thảm sát Thiên An Môn năm 1989

Khi đó, tòa nhà chính của bệnh viện Phục Hưng đang được thi công, vào phòng cấp cứu phải đi qua một con hẻm dài khoảng 20 – 30m, rộng hơn 1m, hàng trăm người bị thương và nhân viên cứu hộ đều phải đi qua con hẻm nhỏ này, máu của người bị thương và dấu chân của người đưa đi cấp cứu khiến con hẻm này trở nên giống vũng bùn lầy. Trong phòng cấp cứu ngổn ngang người bị thương cũng như người chết.

Vương Khánh Nguyên, một cư dân ở Bắc Lý, khu Mộc Tê Địa nhớ lại:“Do người bị thương quá nhiều, nên các bác sĩ và y tá vô cùng bận rộn, nghiêm trọng hơn là huyết tương trong kho máu chẳng mấy mà hết, nên nhiều người do không được cứu chữa kịp thời đã tử vong. Ấn tượng nhất là có một người đàn ông trung niên, trông khỏe mạnh, dáng vẻ giống như công nhân, tay trái có một vết thương to như đầu đũa do bị trúng đạn, máu chảy ròng ròng, nhưng sắc mặt không chút sợ hãi, anh ta để máu tự chảy khắp đất, ai nhìn thấy cũng đều kinh sợ và giục anh mau chóng cầm máu. Vẻ mặt anh tràn đầy hào khí nói: ‘Không sao, thù này sớm muộn cũng phải trả’. Khoảng nửa tiếng đồng hồ, tôi lại đi qua đây lần nữa, nhìn thấy một thi thể bên đường, xem kỹ lại thì đã tắt thở, vết thương to như đầu đũa trên cánh tay trái vẫn còn, đây chính là người đàn ông ban nãy với vẻ mặt tràn đầy hào khí.”

Có thực sự là binh lính nhận được lệnh bất khả kháng trước thời điểm 11 giờ? Sự thật vẫn cần đợi hồ sơ giải mật. Nhưng thời gian đó, đúng lúc Phó quân trưởng Quân đoàn 38 Trương Mỹ Viễn vừa đi tham dự cuộc họp tại bảo tàng trở về doanh trại. Ngoài ra, trong hồi ức của thiếu tướng Ngô Gia Dân, Quân trưởng Quân đoàn 40 quân khu Thẩm Dương cũng đã củng cố thêm cho phỏng đoán này. Lúc đó, quân đội của ông đang bị ngăn trở tại khu cầu Tam Nguyên và cửa Đông Trực ở Bắc Kinh.

Theo trí nhớ của ông Ngô Gia Dân: “23 giờ ngày 3 tháng 6, có một người mặc thường phục nói muốn gặp tôi, nói có chỉ thị quan trọng cần truyền đạt. Tôi gặp anh ta, anh ta lấy ra giấy chứng nhận công tác, anh ta là thứ trưởng một cơ quan, đến để truyền đạt chỉ thị của cấp trên, ra lệnh trong đêm quân đội phải đến được vị trí chỉ định. Khi cần thiết có thể xử lý quyết đoán.” Vừa truyền đạt xong, cựu chỉ huy quân khu cũng đưa chỉ thị đến, thông báo quân đội giới nghiêm 37 đường Vạn Thọ bắn cảnh cáo để giải tán nhóm người tụ tập, nhanh chóng khai mở tình hình.” Những lời này, quả thực rõ ràng không lẫn vào đâu được đã chứng thực rằng, tại thời điểm đó, cấp trên quả thực đã chính thức đưa ra ám hiệu “có thể nổ súng”.

Hồi ức sau sự kiện của những người tận mắt chứng kiến

Cuốn sách “Trung Quốc: Cuộc thảm sát tháng 6 năm 1989 và dư âm” của Tổ chức Ân xá Quốc tế, xuất bản tháng 4/1990 đã ghi chép lại những hồi ức của rất nhiều nhân chứng trong cuộc thảm sát.

“Khoảng 11 giờ 20 phút đêm, quân đội bắt đầu lia đạn bắn vào nhóm người tại Mộc Tê Địa. Một người phụ nữ đứng cạnh tôi sau khi trúng đạn chỉ kịp kêu ‘hự’ một tiếng rồi ngã xuống, máu tươi từ chỗ trúng đạn phun ra, có lẽ cô đã chết.”

“Khi chúng tôi (từ bệnh viện Phục Hưng) trở lại Mộc Tê Địa, quân đội lại tiến lên phía trước vài mét. Binh sĩ đã dừng bắn vào sinh viên và người dân… Chúng tôi có được danh tính của 19 người đã chết tại bệnh viện Phục Hưng.”

“Khoảng nửa đêm, chúng tôi dừng xe ven đường, đi đến nơi cách chướng ngại vật trên đường khoảng 100m, các binh lính đang xả súng loạn lên. Tử thi và người bị thương nằm khắp trên đường….tôi phát hiện được vỏ đạn của 2 loại vũ khí rơi trên mặt đất súng AK-47 và súng trường tấn công kiểu 58 (còn gọi là AK Bắc Triều Tiên).”

“Đến 2 giờ 45 phút sáng sớm ngày 4 tháng 6, riêng tại bệnh viện Phục Hưng đã có 26 người chết… một số nhân viên cứu hộ mặc áo khoác trắng có chữ thập đỏ cũng bị thương, và được đưa đến bệnh viện Phục Hưng.”

Sinh viên Chung La Bạch nhớ lại; “Khi chúng tôi đến Mộc Tê Địa, thì thấy có hàng ngàn người đang tập trung tại giao lộ, trong đó có sinh viên, cũng có người dân thành phố, rất nhiều người đã rơi những giọt nước mắt căm phẫn…” có mấy trăm người đi theo sau binh lính. “Tiếng súng ngắn nhưng gấp gáp vang lên đã khiến mọi người dừng lại, lần lượt nằm dưới đất.” Chúng tôi cũng đi theo đám đông, cũng nằm bò xuống, khi tay tôi chạm đất, tôi có cảm giác dính dính, nhìn kỹ lại, thì ra là một vũng máu, vạt áo của tôi đã bị nhuộm thành màu đỏ. Lúc này tiếng súng đã dừng lại, tôi và Diệp Phó Liên nhanh chóng chụp ảnh vũng máu lại… cuối cùng không cách nào chụp lại được nữa bởi vì có quá nhiều người. Cứ cách 3 – 5m lại có một vũng máu, có chỗ máu rất dày. Dưới ánh đèn mờ mờ, có thể nhìn thấy trên đường nhựa lưu lại dấu chân màu đỏ thẫm do có người dẫm lên máu.”

Cuộc thảm sát Thiên An Môn năm 1989 Cuộc thảm sát Thiên An Môn năm 1989

“Những người quá sợ hãi đã tập trung lại, họ hô lớn ‘Đả đảo phát xít!’ ‘Người dân muốn hỏi tội các ngươi!’ và tiếng súng lại vang lên, mọi người lại bắt đầu nằm xuống, lại bắt đầu cứu hộ những người bị thương nằm dưới đất, những người phía sau lại tiến lên phía trước. Cứ như thế, mỗi hàng tiến 10m , phải đến 5 phút và trong 5 phút này có ít nhất 4 – 5 người ngã xuống.”

1 giờ sáng ngày 4 tháng 6, sau khi Quân đoàn 38 đi qua, Vương Hiểu Minh chạy xe đến Mộc Tê Địa, nhìn kỹ tình hình các vết máu: “Tại ngã ba Mộc Tê Địa, tôi nhìn thấy 8 vũng huyết tương lớn, mỗi vũng huyết tương có đường kính khoảng 1m. Huyết tương này là hỗn hợp của máu và thịt, sền sệt giống như tương thịt, không đông được. Ngoài ra, từ giao lộ hướng về phía Tây có một con đường máu dài khoảng 30m. Con đường máu chỗ giao lộ rộng khoảng 3m, dần dần hẹp về hướng tây, máu trên con đường máu đã đông lại thành màu đen.” (Trích từ “Ghi chép những gì tận mắt chứng kiến” của Vương Hiểu Minh đăng trên “Hoa Hạ văn trích” kỳ 38 ngày 4/6/1994)

Tòa nhà Bộ trưởng: Ở trong nhà không ra ngoài cũng chết vì trúng đạn

Gần 12 giờ đêm ngày 3 tháng 6, phòng Tổng biên tập tờ Nhân Dân Nhật báo nhận được điện thoại của phóng viên từ Mộc Tê Địa gọi về: “Quân đội nổ súng vào người dân, thương vong vô cùng nghiêm trọng!”Tiếp đó là điện thoại từ Tòa nhà 22 (thường gọi là Tòa nhà bộ trưởng) người nhà của ông Quan Sơn Phục, Phó kiểm sát trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao, nói con rể của ông là Doãn Kính đang công tác tại Bộ Luyện kim (một bộ trước đây thuộc Quốc vụ viện), chỉ có vào nhà bếp lấy nước, vừa mới bật đèn lên liền bị trúng đạn do quân đội bên ngoài bắn. Doãn Kính chết ngay tại chỗ, lúc đó mới 36 tuổi.

Tối ngày 3 tháng 6, người bảo mẫu quê Tứ Xuyên trong nhà cựu Thứ trưởng Trung liên Bộ Lý Sơ Lê trú tại tầng 14 một tòa nhà, vì ló dạng ra ngoài ban công nên cũng bị trúng đạn vào bụng tử vong. Một cụ ông cũng ở cùng tòa nhà đó, vì tường sát ngay mặt đường nên cũng bị một vết thương to như miệng bát ăn cơm. Cụ ông này chính là “cha đẻ của bom Hydro Trung Quốc” Vương Cam Xương. Cũng cùng ở tại tòa nhà đó, bà Lý Sa – vợ của cố Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc Lý Lập Tam, bị viên đạn bay qua cửa sổ va vào tường và rơi xuống trước mặt bà.

Phục Hưng Môn: Binh lính cầm súng truy sát dân chúng

Mộc Tê Địa bị xông phá xong, quân đội bắt đầu đến Phục Hưng Môn. Đinh Nhất Lam nhớ lại: “Lúc này có hai nhóm sinh viên đến, một nhóm 20 người, cầm cờ đi vào khu vực giữa binh lính và người dân. Phía sinh viên đàm phán với quân đội, yêu cầu quân đội không được vào thành. Phía quân đội từ chối yêu cầu. Binh lính bắn súng khiến hai sinh viên trong nhóm đàm phán bị trúng đạn chết.”

Khu gần nhà hàng Yến Kinh, phía nam giao lộ có rất nhiều người trốn trong bóng tối quan sát, nhưng không có ai dám đứng ra vì tiếng súng nơi đây vang lên liên hồi. Không có ai dùng gạch đá tập kích binh lính, cũng không có ai hô khẩu hiệu, nhưng chỉ cần binh lính nhìn thấy có người đang quan sát họ, họ liền lập tức bắn. Tòa nhà cao tầng đang thi công bên cạnh cũng bị đạn bắn thủng lỗ chỗ khắp nơi.

Trần Huy, một cư dân Mộc Tê Địa kể lại, tối ngày 3/6, anh trốn trong bụi cây ven đường tại Tam Lý Hà và tận mắt nhìn thấy binh lính cầm súng truy sát một thanh niên, họ nhắm vào luống hoa mà người thanh niên đang trốn để bắn quét. Sau đó anh lại thấy binh lính truy sát một cô bé bán thuốc lá trên phố gần nhà hàng Yến Kinh, họ đuổi đến khi cô bé chui xuống gầm bàn bằng sắt, và đánh cô bé tới chết mới dừng tay. Sinh viên Đại học Hàng không Vũ trụ Bắc Kinh Lý Tương đã xác nhận những gì Trần Huy kể: “Có một bé gái 14 tuổi bán thuốc lá, xoay lưng về phía sạp hàng, ngồi xổm cúi đầu xuống dưới sạp, nhưng có một nửa đầu không cúi xuống. Kết quả nửa đầu bị đánh trúng… rõ ràng đang ngồi xổm, đầu không cúi xuống. Mọi người đều bàn luận, đây là loại ‘côn đồ’ gì vậy?”

Sau việc này, một vị y tá trưởng của bệnh viện nhi tham gia cấp cứu nói với phóng viên Tân Hoa Xã Dương Kế Thằng, binh lính đã đến Phục Hưng Môn, bệnh viện nhi nhanh chóng đầy người bị thương: “Máu trong phòng cấp cứu cũng hết. Giường bệnh và bàn mổ trong bệnh viện nhi có kích thước rất nhỏ, nhưng trong hoàn cảnh lúc bấy giờ cũng chỉ biết cứu người là quan trọng. Mới đầu bệnh viện còn tiến hành đăng ký cho những người bị thương được đưa đến để sau này có thể thu lại tiền viện phí. Đến 12 giờ, truyền thông phát đi một bức thư thông báo toàn quốc của trung ương, nói Bắc Kinh xảy ra bạo loạn phản cách mạng. Phía bệnh viện biết được ngay rằng những người bị thương có khả năng sẽ bị bức hại, nên họ lập tức xé bỏ tờ danh sách nhằm bảo vệ người bị thương.”

“Bệnh viện nhi này chủ yếu cấp cứu những người bị thương trong phạm vi 300-400m, khoảng 200-300 người bị thương được đưa đến bệnh viện, số người chết hơn 20 người.”

Dương Kế Thằng đi theo con đường phía đông song song với con đường bên ngoài Phục Ngoại để đi đến bệnh viện nhân dân ở Phụ Thành Môn: “Phòng cấp cứu ở đây cũng là một phòng họp, người bị thương rất nhiều, họ không cho phóng viên vào trong. Tôi hỏi một bác sĩ về số lượng người tử vong. Một nữ y tá từ bên trong đi ra, thấy tôi hỏi, cô kéo tôi ra chỗ không có ai rồi nói, hiện giờ có 2 người đã chết, một nam một nữ. Một người bị bắn trúng màng tim, một người bị bắn trúng phổi, hai người này đều khoảng 20 tuổi. Trong cặp sách của người nữ còn đựng sách vở. Y tá vừa nói vừa khóc, 2 tay ôm lấy mặt…”

Theo ghi chép của giảng viên khoa triết học, đại học Nhân Dân Trung Quốc, cùng một khoảng thời gian, quân đội bắt đầu tiến vào và dùng súng đánh chết người, trong đó có sinh viên, học sinh, giảng viên đại học, công nhân, sinh viên thực tập khoa sản, người phụ trách cơ quan đài Phát thanh Quốc tế Trung Quốc, tòa án, đầu bếp, v.v.. Trong những người bị nạn này, người nhỏ nhất là Lã Bằng, mới có 9 tuổi. Trong số họ, có người vì cứu hộ người khác mà mất mạng, có người chết vì không được kịp thời cứu chữa.

(Còn tiếp)

Hồng Ngọc

Ghi chép về vụ thảm sát Thiên An Môn ngày 4/6: “Không chùn bước!” (Phần 3)

Thứ tư, 07/06/2017 | 07:06 GMT + 7

Cùng một khoảng thời gian, quân đội bắt đầu tiến vào và dùng súng đánh chết người, trong đó có sinh viên, học sinh, giảng viên đại học, công nhân, sinh viên thực tập khoa sản, người phụ trách cơ quan đài Phát thanh Quốc tế Trung Quốc, tòa án, đầu bếp, v.v.. Trong những người bị nạn này, người nhỏ nhất là Lã Bằng, mới có 9 tuổi. Trong số họ, có người vì cứu hộ người khác mà mất mạng, có người chết vì không được cứu chữa kịp thời.

Rạng sáng ngày 4/6/1989, hàng xe đầu tiên gồm 3 chiếc xe tăng do La Cương dẫn đầu, tại Tân Hoa Môn gần Lục Bộ Khẩu đã theo sau truy đuổi nhóm sinh viên sơ tán khỏi quảng trường Thiên An Môn, kết quả đã khiến 11 người bị chết, vô số người bị thương Rạng sáng ngày 4/6/1989, hàng xe đầu tiên gồm 3 chiếc xe tăng do La Cương dẫn đầu, tại Tân Hoa Môn gần Lục Bộ Khẩu đã theo sau truy đuổi nhóm sinh viên sơ tán khỏi quảng trường Thiên An Môn, kết quả đã khiến 11 người bị chết, vô số người bị thương

Cung Văn hóa Dân tộc: Trung bình mỗi phút đưa đi một người, nạn nhân tử vong nhỏ nhất mới có 9 tuổi

Khi quân đoàn 38 đi qua Phục Hưng Môn họ không ngờ được rằng, phía trước Cung Văn hóa Dân tộc chỉ cách đó một trạm không xa, lại một lần nữa họ gặp sự phản kháng dữ dội. Trước khi lực lượng vũ trang chống bạo động đến đây, thì người dân và học sinh sinh viên đã “chiếm cứ” gần 1 giờ đồng hồ. Lúc đó, nữ sinh viên Tiểu Lộc ở Đại học Bắc Kinh đạp xe đến đó đã nhớ lại: “Binh lính liên tục xịt khí gas độc. Sau khi dùng hết lựu đạn hơi cay, hai bên bắt đầu dùng gạch đá để ném vào nhau. Đoạn Xương Long, một sinh viên tốt nghiệp khoa Hóa chất trường đại học Thanh Hoa đã tận mắt chứng kiến cuộc xung đột giữa người dân và quân đội đang diễn ra vô cùng nguy cấp, liền chạy lên hàng trên cùng để thuyết phục một sĩ quan. “Không ngờ rằng người sĩ quan ấy không nói một lời, đã giơ súng lục lên nhắm thẳng vào động mạch tim chính bên ngực trái của Xương Long mà bắn, ngay lập tức anh ngã gục xuống mặt đất. Một sinh viên đại học Y Bắc Kinh thấy vậy vội vàng cõng anh ấy tới bệnh viện Bưu điện gần đó để cấp cứu, nhưng cuối cùng vết thương quá nặng không thể chữa trị và anh đã qua đời.”

Tại Bệnh viện Bưu điện, “Những người bị thương được đưa vào không ngừng, vội vội vàng vàng từng người từng người một, quả thực vô cùng đáng sợ. Người bị thương có khi là do xe cứu hộ hay là các loại xe khác chở đến, như xe kéo hàng hay xe đạp, có lúc thì dùng thang máy, có lúc thì phải nhờ người khác dìu hoặc cõng đến, trung bình cứ mỗi phút có một người đến. Sàn xi-măng phía trước cửa bệnh viện dính đầy máu, rất nhiều người đều bị dính máu.”

“Chỉ riêng ở tầng 1 đã có đến 9 trường hợp tử vong… Một phóng viên ảnh nói rằng, ông nhất định phải dùng máy ảnh ghi lại hết hình ảnh thảm án này, để người đời sau có thể tận mắt thấy sự thật.”

“Tôi đề nghị mọi người lật tấm vải trắng phủ lên các thi thể, lấy ra chứng minh nhân dân hoặc ghi lại danh tính và tình huống từng người, sau đó ghi chép lại.”

“Lưu Kiến Quốc, nam, 35 tuổi, Số 50 khu Hoàng Nhị, Tây Thành.”

“Phú Nhĩ Khắc, nam, 19 tuổi, sinh viên dự bị Học viện Dân tộc Trung ương Trung Quốc khóa 88.”

“Ngô Quốc Phong, nam, sinh viên khoa Công nghiệp Kinh tế Đại học Nhân dân Trung Quốc khóa 86, số thẻ sinh viên: 6070115.”

‘Cố Lệ Phân, nữ, khoa Giáo dục, Đại học Sư phạm Bắc Kinh khóa 88.”

“Lưu Trung, nam, 19 tuổi, sinh viên khoa chính trị Đại học Chính trị Pháp luật, người Thượng Hải.”

“Đoạn Xương Long, nam, sinh viên khoa Hóa chất, Đại học Thanh Hoa.”

“Mã Phượng Hữu, nam, sinh năm 1962, công nhân xí nghiệp công nghiệp, chết cùng với con là Mã Tuấn Phi.”

“Hứa Thụy Hòa, nam, bộ đội xuất ngũ.”

“Còn có một sinh viên khoa Kinh tế Nông nghiệp của Học viện Nông nghiệp Bắc Kinh. Có 10 người nam và 1 người nữ không rõ danh tính (vì không mang theo CMND).”

Khi quay lại tầng 1, Tiểu Lộc nhìn thấy một nữ sinh vô cùng đau khổ khi tìm thấy bạn trai mình. “Bạn trai cô ấy bị trúng một vết đạn bắn vào phía lưng bên trên, vết thương to và dài như ngón tay cái, chảy máu đầm đìa. Bác sĩ không cầm được máu, chỉ có thể dùng tay ấn bông thấm thuốc vào để cầm máu ở vết thương. Người thanh niên đó đau đớn đến mức không ngừng la hét thảm thiết, nữ sinh phải áp sát mặt vào đầu anh ấy để an ủi, chẳng mấy chốc mà đau khổ đến khóc không ra nước mắt. Tôi hỏi thăm nữ sinh ấy thì biết rằng họ đều là sinh viên Đại học Thanh Hoa, trong tâm mình lại càng cảm thấy buồn hơn.”

Ngày hôm sau, tờ “The Guardian” của Anh đăng tải một bài báo do Trần Tiểu Nhã viết, mô tả lại tình cảnh ở phía Bắc Nhà khách Dân tộc: “Nơi đó trông giống như một lò giết mổ, trên ghế băng chờ, trên giường bệnh, và ngay cả ở dưới sàn nằm la liệt những bệnh nhân mà toàn thân đẫm máu, nhiều người có những vết thương ở ngực, ở chân hay ở đầu đều là vết thương há miệng do đạn bắn. Một vị bác sĩ đã nói với chúng tôi, có khoảng 300 người bị thương đã được đưa vào đó. Trong đó có khoảng 35 người trọng thương và 70 người thương tật ở các mức độ khác. Có 4 người đã tử vong, trong đó có một bé gái 9 tuổi bị chết do đạn bắn vào cổ họng.”

Tây Đan: Người ngã xuống không ngừng, nhưng những người còn sống không chùn bước

Tình hình ở xung quanh khu vực đường Tây Đan và bệnh viện (Hình ảnh do Trần Tiểu Nhã đánh đấu) Tình hình ở xung quanh khu vực đường Tây Đan và bệnh viện (Hình ảnh do Trần Tiểu Nhã đánh đấu)

Tại Tây Đan, binh lính giới nghiêm tiến vào tạo thành phòng tuyến cuối cùng của quảng trường Thiên An Môn. Theo sau binh sĩ tấn công chính là xe bọc thép, sau xe bọc thép là xe tải quân dụng, xe chỉ huy, xe thông tin liên lạc, các đơn vị bộ binh… kéo dài như đến vô tận. Khi tiếng súng ngừng lại, đám người từ trong ngõ hẻm, từ sau bức tường của công trình xây dựng gần đó tiếp tục bước ra, số lượng người cũng không hề ít hơn so với những người đã bị thương ngã xuống.

Sau khi đoàn xe quân đội đi khỏi, học sinh sinh viên lại đến tập kết ở đường Trường An, vẫn nắm tay nhau, mau chóng theo sát xe quân sự. Chung La Bạch hồi tưởng lại: “Binh lính không ngừng bắn vào họ, nhưng người ta đều không quan tâm. Có một cô gái ở hàng trước, bị đạn bắn vào một bên chân, máu chảy đầm đìa nhưng vẫn không hề dừng bước, hai tay nắm chặt tay người đi bên cạnh, từng bước từng bước liên tục tiến về phía trước.”

Một trinh sát về hưu đã viết: “Tinh thần can đảm không sợ hãi của nhân loại xuất phát từ phụ nữ, chính phụ nữ đã khiến nam giới dũng cảm hơn.” Nhưng lần này, “không sợ hãi” không chỉ dành cho một số người nhất định. “Tiếng súng vẫn nổ, đám đông vẫn thẳng lưng tiến bước, từng hàng từng hàng đến gần xe quân sự, rồi từng người từng người ngã xuống.” “Tiếng súng đột nhiên ngừng lại, một số binh sĩ chứng kiến cảnh tượng do quá kinh hãi mà dừng lại, họ ngây người ra nhìn những người đang ‘tự sát tập thể’ này, nhìn họ từng bước lại gần không biết đến sợ hãi. Đột nhiên, một sĩ quan hét lên ‘Nổ súng mau!’ Mấy chục binh sĩ lại nhất loạt giương cao súng nhắm bắn trực tiếp vào đám đông người. Tiếng súng, tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng gào thét đau đớn của mọi người hòa lẫn vào nhau. Một thanh niên cao lớn quá giận dữ chửi lớn một câu, rồi ném gạch về phía xe tăng quân sự. Anh ấy chưa đi được thêm vài bước thì đã bị bắn ngã gục xuống.”

Chung La Bạch tiếp tục mô tả: “… tiếng súng đã ngừng lại, lúc đó, một thanh niên trẻ khi thấy người bị thương vong quá nhiều, không kiềm chế được cảm xúc của bản thân, đã đột nhiên xé toang chiếc áo sơ mi trắng của mình, vỗ ngực hét lớn: ‘Các người giết tôi đi! Các người giết tôi đi!’ Đám đông phía sau vỗ tay một tràng dài, còn những người lính thì trầm mặc không nói.”

“Có lẽ do được truyền cảm hứng từ người thanh niên này, con người vốn nhút nhát yếu hèn của tôi đã trở nên đầy dũng khí, tôi cũng tiến thêm vài bước về phía trước và nói lớn: “Tôi nói cho các người biết, đây không phải mặt trận miền núi, đây là thủ đô Bắc Kinh…; Lúc đó, chân của tôi đã bị đạp mạnh một cái khiến tôi ngã khụy xuống đất, ‘tằng tằng’ một loạt đạn lại bắn đến. ‘Aaa!’, một nữ sinh phía sau lưng tôi hét lên, rồi ngã xuống đất. Hiệp Phó, không hổ thẹn là lớn lên trong quân doanh (cha của anh ấy là sĩ quan cấp cao trong giải phóng quân), vô cùng tỉnh táo, đã kéo tôi từ phía sau giúp tôi thoát khỏi làn mưa đạn của binh lính, đã cứu sống tôi. Nhưng nữ sinh phía sau tôi thì đã bị trúng ba phát đạn vào tay và bụng, máu nhuộm đỏ quần áo của cô. ”

Bà Tinh Quang, một nữ bác sĩ nổi tiếng y đức tận tâm cứu người, cũng tận mắt chứng kiến cảnh Quân đoàn 38 tiến vào Tây Đan: “Tôi rất lo lắng cho tình cảnh ở Thiên An Môn, vội vàng chạy về phía cửa đông. Tôi nhanh chóng đến Lục Bộ Khẩu, và thất kinh khi thấy một vài thanh niên toàn thân dính máu đang nằm trên mặt đất, ngay phía trước Học viện Âm nhạc Trung ương. Có một sinh viên trong trạng thái nửa nằm nửa ngồi, máu từ đùi không ngừng chảy xuống đất, đã thuật lại sự việc phát sinh một cách đầy đau khổ cho những người quanh đó. Anh nói khi quân đội đến, đám đông họ cố chạy tới một cái hẻm, có một vài nữ sinh vì chạy chậm nên đã bị binh lính chặn lại, khi họ vẫn cố để chạy thoát, thì bị một trận mưa đạn bắn ngã xuống…. Rất nhiều người khiêng những người bị thương đi đã không kìm nén được mà bật khóc, toàn bộ con hẻm đều chìm trong tiếng khóc bi thương.”

Cảm xúc của bác sĩ Tinh Quang chùn xuống hơn bao giờ hết vì đến lúc đó vẫn có những người dân lương thiện hỏi bà: “Bác sĩ, những người bị thương này đều là do bị đạn bắn phải không?” Nhìn vô số người bị đạn bắn đến chết và những người bị thương toàn thân đẫm máu trước mắt, những người dân không còn dám tin rằng, cái gọi là “quân đội giải phóng quân” lại có thể nổ súng vào những người dân tay không tấc sắt.

Người vẫn không ngừng ngã xuống, nhưng những ai còn sống thì vẫn quyết tâm trụ vững đến cùng. Chung La Bạch tiếp tục nhớ lại: “Khi đám đông người tiếp tục đi đến Thiên An Môn, ngay lập tức binh lính đứng xung quanh quảng trường bắn quét một làn đạn, đám đông bị giải tán, chạy về phía sau. Nhưng không biết từ đâu xuất hiện một cảnh sát vũ trang trong tay cầm một cây gậy lớn, chặn đường chúng tôi chạy. Sau cùng thì chúng tôi chạy vào một ngõ hẻm, do người đông mà con hẻm thì hẹp, nên chạy rất chậm, khi chạy về phía trước mới phát hiện ra rằng con hẻm đã tạm thời bị chặn lại để thi công. Lúc đó, trong hẻm lại nổ ra một trận hỗn tạp giữa tiếng súng và tiếng la hét thất thanh, khi dứt tiếng súng và những kẻ giết người rời đi, thì vài chục người đã ngã xuống, trong đó ít nhất 5 người tử vong.”

Lúc 1:30 phút sáng ngày 4/6, Quân đoàn 38 với danh nghĩa binh lính giới nghiêm đã là “đội quân đầu tiên” hoàn tất thanh trừng và tiến vào Thiên An Môn từ phía tây, quân đội cũng hoàn thành việc bao vây quảng trường. Quân đoàn 38 này đã di chuyển suốt 4 giờ đồng hồ qua quãng đường 8,1 km từ Bảo tàng Quân sự. Theo hồi ức của La Vũ, con trai của cố Đại tướng La Thụy Khanh, Tổng Tham mưu trưởng Quân Giải phóng Trung Quốc khi đó, “Khi binh lính tiến vào đã bị dân chúng chặn lại, hỏi ý kiến cấp trên xem nên làm thế nào, thì ‘bên trên’ có người nói: ‘Cái thứ đồ trong tay các cậu chẳng lẽ chỉ là que đánh lửa thôi sao?’”

(Còn tiếp)

Hồng Ngọc


Ghi chép về vụ thảm sát Thiên An Môn ngày 4/6: Giết người như bắn chim (Phần 4)

Thứ năm, 08/06/2017 | 07:06 GMT + 7

Lúc 1:30 sáng ngày 4/6, Quân đoàn 38 với danh nghĩa binh lính giới nghiêm đã là “đội quân đầu tiên” hoàn tất thanh trừng và tiến vào Thiên An Môn từ phía tây. Theo hồi ức của La Vũ, con trai của cố Đại tướng La Thụy Khanh, Tổng Tham mưu trưởng Quân Giải phóng Trung Quốc: “Khi binh lính tiến vào đã bị dân chúng chặn lại, khi hỏi ý kiến cấp trên xem nên làm thế nào thì ‘bên trên’ có người nói: ‘Cái thứ đồ trong tay các cậu chẳng lẽ chỉ là que đánh lửa thôi sao?’”

Sáng ngày 4/6 tại phía Đông đường Trường An Sáng ngày 4/6 tại phía Đông đường Trường An

4:30 sáng: Thanh trừng bắt đầu trên quảng trường

Khoảng từ 2:00 – 2:30 sáng ngày 4/6, một chiếc xe buýt đi từ đại lộ Nam Trì Tử về phía quảng trường Thiên An Môn theo hướng từ đông sang tây. Trước khi đến phía đông cầu Kim Thủy, nó rẽ phải đi ngang qua khu vực của binh linh đang dàn đội ngũ và rời khỏi đường Trường An hướng về phía sinh viên và người dân tập trung. Đúng lúc đó, chiếc xe bị súng bắn hạ, tài xế chết ngay tại chỗ. Sau đó, quân nhân kéo 5, 6 người còn sống ra khỏi xe. Người bị kéo ra khỏi xe cuối cùng là một nghiên cứu sinh tại Đại học Bắc Kinh tên Quách Hải Phong. Tại hiện trường còn có một người tên là Trương Kiện. Người này cố gắng tiến về phía trước, định kéo bạn của mình tách ra khỏi chỗ những người lính. Một viên sĩ quan rút súng và bắn về phía anh này 5 phát đạn. Một phát bắn trúng đùi phải, xuyên qua một phần ba đùi phải và làm gẫy xương đùi. Do viên đạn không xuyên qua nên đầu đạn nằm ở trong xương đùi, phần còn lại nằm trong cơ chân. Đến tận ngày 22/11/2008, Trương Kiện mới đến được Pháp để phẫu thuật gỡ viên đạn. Viên đạn đã nằm trong người anh suốt 19 năm.

Ảnh bên phải: Trương Kiện ở quảng trường giống như một vị đội trưởng; Ảnh dưới bên phải: Trương Kiện trúng đạn nằm tại bệnh viện Đồng Nhân để điều trị; Ảnh dưới bên trái: Ảnh chụp X Quang Trương Kiện bị thương ở đùi (Ảnh do Trương Kiện cung cấp) Ảnh bên phải: Trương Kiện ở quảng trường giống như một vị đội trưởng; Ảnh dưới bên phải: Trương Kiện trúng đạn nằm tại bệnh viện Đồng Nhân để điều trị; Ảnh dưới bên trái: Ảnh chụp X Quang Trương Kiện bị thương ở đùi (Ảnh do Trương Kiện cung cấp)

Sau đó, để che đậy vụ bắn chết người vô cớ, quân giới nghiêm đã ngụy tạo vụ việc “Đốt thành Thiên An Môn” và đổ cho chiếc xe buýt định tiến vào Thiên An Môn phóng hỏa.

Theo tờ “Văn Hối Báo” (Hồng Kông), “Trong thời gian này, trừ phía bắc của quảng trường là hoàn toàn do quân đội chiếm giữ, còn có một số lớn xe có vũ trang và xe tăng trải dài theo hướng từ tây sang đông ở phía ngoài quảng trường. Phía tây quảng trường, phía đông Đại lễ đường Nhân dân đều xuất hiện rất nhiều binh lính. Hàng ngàn binh lính đóng tại khoảng trống trước cửa thành, đồng loạt hô lớn yêu cầu dân chúng phải rời khỏi. Không bao lâu sau đó, cục diện đã biến thành binh lính nổ súng về phía người dân.”

Lúc này, các sinh viên vốn trước đó bị phân tán ra nhiều nơi trong quảng trường Thiên An Môn, đi theo lá cờ của trường mình và tập trung ở gần Bia tưởng niệm Anh hùng Nhân dân, sau đó ngồi hết ba tầng bình đài của bia tưởng niệm và các bậc thang, họ ngồi hết cả khoảng trống ở phía bắc Bia tưởng niệm. Sinh viên chuẩn bị sẵn sàng cho lần phản kháng phi bạo lực cuối cùng.

4:00 sáng, đèn trên quảng trường đột ngột tắt. Sau đó, Phó Chính ủy Quân đoàn 27 giải thích rằng đây là tín hiệu thống nhất báo hiệu cho việc dọn dẹp quảng trường. Một tác dụng khác là đánh đòn tâm lý lên những dân có mặt tại hiện trường. Sau đó ở phía đông nam, tây nam của quảng trường, Quân đoàn 15, Quân đoàn 39 và Quân đoàn 54 hướng từ phía nam lên phía bắc để chia cắt người trong quảng trường. Toàn bộ phía nam quảng trường bị bao vây, chỉ chừa lại phía đông nam để cho các sinh viên có thể rời khỏi theo một lối đi hẹp.

4:30 phút, hành động thanh trừng bắt đầu. Cảnh sát có vũ trang ở phía trước, bộ binh ở giữa, xe cơ giới ở sau, từ từ tiến từ phía bắc xuống phía nam. Binh lính kiểm tra kỹ từng khu vực, sau đó xe cơ giới mới đi qua.

Một nhân chứng đã cung cấp cho Tổ chức Ân xá Quốc tế thông tin, một nhân viên cứu hộ y tế khi đó đã thấy nhiều rất nhiều binh lính ngồi trước bậc thang của Bảo tàng Lịch sử nhiều giờ đồng hồ. Có khoảng 15 đến 20 người bị thương được sinh viên đưa đến nằm trên trạm cấp cứu. Phía tây nam của Bia tưởng niệm liên tục có tiếng xả súng. Sau một loạt súng nổ, có 3 sinh viên bị thương được đưa đến trạm cấp cứu, họ đều bị trúng đạn. Mỗi lần có tiếng của loạt súng nổ, các binh lính trên bậc thang của Bảo tàng Lịch sử đều hô to: “Làm tốt lắm”...

Có người còn thấy binh lính trên các xe vũ trang khi thấy sinh viên chạy khỏi quảng trường ở đường phía đông nam, đã không hề bắn chỉ thiên cảnh cáo mà nhắm bắn thẳng vào người. Một thành viên của Hội Liên hiệp Sinh viên Hồng Kông nhìn thấy một sinh viên Đại học Sư phạm Bắc Kinh “Khắp đầu đầy máu, gần như cả đầu bị nổ tung” mà chết. Một phóng viên của Đài truyền hình Quốc gia Ba Lan cho biết, ông nhìn thấy một binh lính giống như là đang đùa cợt, tùy tiện nhằm vào hướng sinh viên đang bỏ chạy mà nổ súng. Một sinh viên đứng cách ông này 1 mét, sau khi lên tiếng về việc binh lính lạm dụng súng đạn đã bị bắn chết ngay tại chỗ. Phó chủ biên kiêm phụ trách tin nước ngoài của tờ “Thời báo Trung Quốc” (Đài Loan), Từ Tông Mậu, vào khoảng 6:00 sáng đã bị trúng đạn, viên đạn xuyên từ sau cổ, qua cổ họng, làm gãy một chiếc răng, sau đó xuyên qua miệng ra ngoài.

Nơi xảy ra các vụ bắn người ở phía Đông Nam quảng trường Thiên An Môn sáng ngày 4/6. Nơi từng xảy ra các vụ bắn người ở phía Đông Nam quảng trường Thiên An Môn sáng ngày 4/6/1989.

Nam Trì Tử: “Lần đầu tiên tôi thấy cảnh giết người như bắn chim”

Theo một nhân chứng tại hiện trường kể lại: “Ở đường Trường An, cách khoảng 100 mét về phía đông của đài quan sát đông Thiên An Môn, có một khu phố bị rào chắn tạo ra một đường dài hẹp. Một nhóm binh lính khoảng hơn 100 người có vũ trang đứng hướng về phía đông. Những người này tùy lúc lại tiện tay bắn một vài phát súng về phía cuối con đường.”

Phía đông của con đường này chính là khu vực Nam Trì Tử, đi qua là đến cửa chính của Bộ Công an, có vài trăm người dân đang đứng lập thành một hàng rào ngăn những người muốn chạy về phía Thiên An Môn, cho họ biết nếu đi qua thì sẽ bị bắn, rằng có nhiều người đã bị bắn chết. Đồng thời, họ cũng hô to về phía quân đội thiết quân luật rằng “Bộ đội giải phóng không bắn nhân dân”, “Sinh viên vô tội”, v.v.. Sau đó, có người trong số họ cũng bị bắn, khẩu hiệu mới đổi thành: “Binh lính giới nghiêm là hung thủ giết người!”

“Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài giờ đồng hồ, ở khu vực Nam Trì Tử này, tôi đã nhìn thấy hơn 40 người bị bắn. Trong số họ có một phụ nữ hơn 50 tuổi bị trúng đạn ở bụng, một em bé cỡ 7-8 tuổi trúng đạn ở tay trái. Hàng trăm người (có thể trên ngàn người), cơ bản đều là những người dân bình thường của Bắc Kinh. Trong số đó có cả phụ nữ và trẻ em, tay họ còn đang cầm quạt.”

Tổ chức Ân xá Quốc tế còn nhận được một lời xác minh khác cho biết, tuyến cảnh giới được thiết lập vào khoảng 2:00 sáng: “Họ lập thành ba hàng. Một hàng lính quỳ phía trước, hàng sau đứng cao hơn, hàng thứ ba đứng ở trên trạm gác. Họ hướng về phía đám đông ở phía đông bắc quảng trường nổ súng vài phút thì ngừng lại. Sau đó một giờ đồng hồ, họ từng bước chậm tiến về phía đông của đường Trường An, rồi nổ loạt súng thứ hai. Đám đông chạy trốn khi súng nổ nhưng sau đó lại quay lại quảng trường.”

Một thông tin khác kể rằng vào khoảng 3:30 sáng, có người nhìn thấy “khoảng 36 đến 38 người bị thương được đưa đi”, ngực, lưng, bụng bị thương, thậm chí có người “đỉnh đầu bị vạt hẳn một phần”.

Một người lính trinh sát sau khi giải ngũ cho biết: “Lần đầu tiên tôi thấy người ta giết người như bắn chim”, “Bị bắn đều là những người dân tay không tấc sắt, giống như là bắn chim vậy. Một sĩ quan cấp úy cầm khẩu súng lục 54, hướng về phía những người dân trốn ở phía sau thùng rác xả súng, bắn từng người một, cứ hét một câu thì bắn 1 phát, lại có một người dân ngã xuống đất,” “Một người đàn ông đi xe đạp, nói rằng ông chỉ đi làm, vừa thò tay vào ngực để lấy giấy chứng nhận thì đã bị bắn một phát vào ngực, cả xe cả người đều đổ nhào.”

Câu chuyện của “Bạch y thiếu nữ”

10 năm sau, một nhân chứng tên Hình Thôn kể lại: “Vào khoảng 3:00 sáng, tôi ngồi ở trên con đường đi vào phía bắc đường Trường An thì đột nhiên nghe thấy có người lớn tiếng. Tôi mới đi về phía nam xem thử thì chỉ nhìn thấy một cô gái tóc dài mặc bộ đồ trắng đang bước những bước dài về phía binh lính giới nghiêm. Sau đó, ngay lập tức có một loạt đạn nổ, những người trúng đạn đều ngã xuống đường. Ở khoảng giữa binh lính giới nghiêm và đám đông, có khoảng 6, 7 người trúng đạn đang nằm lại. Tuy nhiên, cô gái mặc đồ trắng không bị trúng đạn và tiếp tục một mình tiến về phía binh lính. Khi cô chỉ còn cách vài mét thì một loạt đạn khác lại nổ và lần này cô gục xuống. Sau đó cô được cứu. Viên đạn trúng vào đùi của cô.”

Một nhà báo khác có mặt tại hiện trường cho biết, lúc đó ông này trốn ở gần khu vực của Bộ Công an và nhìn thấy một thanh niên mắng binh lính là “Lũ khốn!” và bị bắn chết ngay tại chỗ.

Nhà xác bệnh viện Hiệp Hòa, phòng lạnh không thể đóng được cửa

Theo một vị bác sĩ, cô giúp đưa người chết đến nhà xác của bệnh viện nhưng phòng lạnh đã đầy đến mức không đóng được cửa.

Một vị bác sĩ trên 50 tuổi của Bệnh viện Đại học Bắc Kinh cho biết, sau khi binh lính nổ súng, những người bị thương trên quảng trường Thiên An Môn đều chủ yếu được đưa đến Bệnh viện Đại học Bắc Kinh và Bệnh viện Hiệp Hòa. Nhiều lúc, xe cứu thương chở lẫn cả người bị thương và người chết. Sau đó, khi số xác người gặp nạn ở Bệnh viện Hiệp Hòa “đến hơn một trăm” thì họ quyết định rằng những người nào đã chết rồi thì không cho lên xe nữa.

Theo điều tra của bà Đinh Tử Lâm, trong số những người thương vong có một số người tra được danh tính thật như sau:

Vu Địa, 32 tuổi, kỹ sư của Sở Nghiên cứu Năng lượng Mặt trời của thành phố Bắc Kinh. Anh này bị bắn lúc khoảng 2:00 sáng ở Nam Trì Tử trong lần xả súng đầu tiên. Đạn xuyên qua sườn bên trái, đâm thủng thận và gan. Lúc được đưa đến bệnh viện Hiệp Hòa, các bác sĩ đã mổ 4 lần để tìm cách cứu chữa nhưng anh này không qua khỏi.

Dương Minh Hồ, 42 tuổi, cán bộ phòng Pháp chế của Hội Xúc tiến Giao dịch Quốc tế Trung Quốc. Anh này bị bắn ở trước cửa Bộ Công An, bụng bị trúng đạn xé toạc bàng quang, được đưa đến Bệnh viện Đồng Nhân và qua đời tại đó.

Nam Hóa Thông, 31 tuổi, công nhân xây dựng ở Bắc Kinh, khoảng 5:00 sáng ngày 4/6 đi từ nhà tới đường Trường An, người nhà sau đó tìm thấy thi thể tại Bệnh viện Hiệp Hòa và thấy đạn bắn xuyên từ phía sau bả vai trái, lồng ngực bị xé toạc.

Lạc Nghi Vy, 35 tuổi, kỹ sư của Viện Nghiên cứu và Thiết kế sắt thép Bao Đầu, bị bắn ở Nam Trì Tử vào lúc rạng sáng, chết ở bệnh viện Hiệp Hòa.

Ngoài ra còn có một sinh viên Đại học Đường Sơn, Hà Bắc, bị trúng đạn tại Nam Tử Trì ở giữa đùi, sau đó được đưa đến Bệnh Viện Tích Thủy Đàm chữa trị.

(Còn tiếp)

Hồng Ngọc

Ghi chép về vụ thảm sát Thiên An Môn ngày 4/6: “Bao nhiêu người chết?” (Phần 5)

Thứ sáu, 09/06/2017 | 06:06 GMT + 7 13,887 lượt xem

Một vị bác sĩ trên 50 tuổi của Bệnh viện Đại học Bắc Kinh cho biết, sau khi binh lính nổ súng, những người bị thương trên quảng trường Thiên An Môn đều chủ yếu được đưa đến Bệnh viện Đại học Bắc Kinh và Bệnh viện Hiệp Hòa. Nhiều lúc, xe cứu thương chở lẫn cả người bị thương và người chết. Sau đó, khi số xác người gặp nạn ở Bệnh viện Hiệp Hòa “đến hơn một trăm” thì họ quyết định sẽ không chuyển thi thể những người đã chết lên xe nữa…


Hình ảnh chụp vào sáng sớm ngày 4/6 tại đường Trường An Hình ảnh chụp vào sáng sớm ngày 4/6 tại đại lộ Trường An

Thảm án xe tăng nghiền nát người ở Lục Bộ Khẩu

Chung La Bạch tỉnh lại sau khi bị ngộ độc khí gas, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc từ phía đối diện Lục Bộ Khẩu. Khi Chung La Bạch đi đến Lục Bộ Khẩu đã bị kinh sợ bởi thảm cảnh trước mặt: “Chỉ thấy bên trên đống xe đạp đổ nát có chu vi chừng 7m ở ngã ba đường là một mảng lớn lẫn lộn xác thịt và máu. Tất cả thi thể chồng lẫn lên nhau thành một mảng lớn hình tròn, ước chừng có khoảng hơn chục xác chết, bên trên còn có dấu vết của bánh xích xe tăng. Đầu của một thanh niên trẻ bị xe tăng chèn lên làm bắn ra một mảng óc trắng cách xa mấy mét. Một nam học sinh khác đeo kính, nằm ngửa mặt lên trời, ghi đông xe đạp đâm từ sau lưng xuyên thủng qua bụng anh ấy. Còn có một nữ học sinh bị xe chèn đến mức chỉ có thể lờ mờ nhận ra chiếc váy màu xanh… Ở bên cạnh các thi thể là những chiếc huy hiệu trường màu đỏ, phần lớn đều bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ thẫm.” “Tôi chưa từng thấy cảnh tượng nào tàn ác như vậy (cho dù là ở trong phim ảnh).”

“Từ dưới chân của tôi, phát ra những tiếng rên rỉ! Có người còn sống sót, tôi vội vã đỡ lấy người đang rên rỉ ấy từ trong vũng máu, một nam học sinh ở bên cạnh chạy vội ra kéo chiếc xe ba gác lại. Khi tôi ôm anh ấy máu chảy đầm đìa cả người. Lúc tôi nhẹ nhàng kéo anh ấy ra, anh ấy nói một cách yếu ớt: ‘Bạn học…, chân của tôi…, chân của tôi.’ Tôi cẩn thận cúi xuống nhìn, nào còn chân nữa đâu, toàn bộ bắp chân đều bị nghiền đứt, máu đang phun xối xả. Khi tôi ôm anh ấy kéo lên xe ba gác thì Diệp Phó đến. Anh ấy dùng tất cả phần còn lại của cuộn phim, chụp lại cảnh tượng này ở các góc độ khác nhau.”

Hiện trường thảm án ở Lục Bộ Khẩu Hiện trường thảm án ở Lục Bộ Khẩu

“Chúng tôi kéo xe ba gác chở người bạn học đang hấp hối về bệnh viện Phục Hưng, Quay đầu nhìn sang, một cảnh tượng mà tôi suốt đời không quên, trong túi của một người bạn học đã chết rơi ra một chiếc túi nhựa, bên trong còn sót lại một chút vụn bánh mỳ. Có lẽ, đó là bữa tối cuối cùng của sinh mệnh trẻ tuổi này.”

“Hai người phụ nữ lớn tuổi quỳ bên xác chết, hai tay vừa đập xuống đất vừa gào khóc: ‘Các học sinh của tôi đâu rồi!’ Đây là những tiếng khóc bi ai nhất mà tôi từng nghe thấy.” “Lúc này, chiếc loa công suất lớn ở bên đường phát thông báo của chính quyền ĐCSTQ: ‘Bắc Kinh xảy ra bạo loạn phản cách mạng…’ Nhóm người gây bạo loạn đã phá hủy lệnh giới nghiêm, giết hại chiến sĩ quân giải phóng…” “Trên con đường rộng lớn ấy, trong buổi sáng sớm ấy, tôi đang nâng người học sinh đã chết đó mà chảy không ra nước mắt.”

Hiện trường thảm án ở Lục Bộ Khẩu Hiện trường thảm án ở Lục Bộ Khẩu

Vũ Nguyên cũng chứng kiến một cảnh tượng như vậy: “Còn có hai học sinh bị chèn ép cùng với xe đạp, chúng tôi phải mất nhiều sức lực mới có thể tách được thi thể của một người ra khỏi xe đạp. Người bị chèn còn lại bị bàn đạp xe đâm vào lồng ngực, chúng tôi không thể tách thi thể ra khỏi xe đạp được, đành phải khiêng cả thi thể lẫn xe đạp ra ngoài.”

“Tôi còn nhớ rõ lúc chúng tôi khiêng thi thể cuối cùng thì từ phía tây của Trường An một nhóm xe tăng lại đi tới. Lúc ấy, tôi đang cầm tấm ván gỗ ngồi hướng mặt về phía đông chuẩn bị khiêng thi thể, hoàn toàn không để ý những việc xảy ra ở đằng sau. Đột nhiên rất nhiều người dân và học sinh đều gào thét kêu tôi đứng dậy. Tôi nhìn lại, một chiếc xe tăng đã ở sát cạnh tôi, sắp chèn lên tôi rồi. Theo phản xạ có điều kiện, tôi quăng tấm ván gỗ rồi nhảy lên vỉa hè. Trong nháy mắt, chiếc xe tăng này đã chạy qua, dừng lại ở phía trước. Thoáng nhìn lại tấm gỗ ban nãy, một góc của tấm gỗ dày 10 cm đã bị nghiền nát giống như nha phiến. Tôi bị tình cảnh ấy làm cho sợ đến toàn thân lạnh toát mồ hôi.”

Lúc ấy, Ôn Tử Kiến, phóng viên của tờ “Nhân Dân Nhật báo” đi qua Lục Bộ Khẩu nhìn thấy khoảng 5-6 thi thể bị xe tăng nghiền chết xếp thành một hàng. Chiếc xe tăng đỗ ở bên cạnh, anh ấy vòng lên đến chỗ họng súng tối đen của xe tăng mà cảm thấy vài chục bước đường ấy giống như đi qua một thế kỷ. Anh ấy chụp được phiên hiệu của chiếc xe tăng này, những thi thể ấy cùng với chiếc xe tăng và họng súng tối om đó. Trong huyết án xe tăng nghiền chết người ở Lục Bộ Khẩu có 5 người chết, 7 người bị thương, đại đa số đều là những học sinh rút lui khỏi quảng trường Thiên An Môn vào rạng sáng ngày 4/6.

5 sinh viên bị tử nạn bao gồm:

Lâm Nhân Phú, nam, 30 tuổi, tốt nghiệp khóa 89 nghiên cứu sinh tiến sĩ, trường Đại học Khoa học Kỹ thuật Bắc Kinh.
Điền Đạo Dân, nam, 22 tuổi, sinh viên khóa 85, Khoa Quản lý, trường Đại học Khoa học Kỹ thuật Bắc Kinh.
Đổng Hiểu Quân, nam, 19 tuổi, sinh viên khóa 88, Khoa Công tác Thanh niên, Học viện Chính trị Thanh niên Trung Quốc.
Vương Bồi Văn, nam, 21 tuổi, sinh viên khóa 88, Khoa Công tác Thanh niên, Học viện Chính trị Thanh niên Trung Quốc.
Cung Kỷ Phương, nữ, 19 tuổi, sinh viên khóa 88, Chuyên ngành Quản lý xí nghiệp, Học viện Thương mại Bắc Kinh.
7 người bị xe tăng chèn bị thương:

Vương Khoan Bảo, 29 tuổi, nghiên cứu sinh thạc sĩ, Đại học Khoa học Kỹ thuật Bắc Kinh.
Tô Văn Khôi, 22 tuổi, sinh viên Học viện Chính trị Thanh niên Trung Quốc.
Triệu Quốc Khánh, hơn 20 tuổi, sinh viên Học viện Chính trị Thanh niên Trung Quốc.
Tiễn Dịch Tân, sinh viên Học viện Chính trị Thanh niên Trung Quốc.
Đan Liên Quân, sinh viên Học viện Chính trị Thanh niên Trung Quốc.
Phương Chính, 23 tuổi, sinh viên khóa 85, khoa Lý luận, Học viện Thể thao Bắc Kinh.
Lưu Hoa, 20 tuổi, là nhân viên của một công ty tư nhân ở Bắc Kinh.
Tằng Trứ Văn, môt sinh viên Học viện Chính trị Trung Quốc kể lại: “Khoảng 7 giờ sáng, sau khi nhóm chúng tôi di chuyển từ đường Tân Hoa Bắc sang phía tây đường Trường An, đột nhiên có một người hô lên: ‘Xe tăng đến kìa! Xe tăng đến kìa!’ Tôi quay đầu lại nhìn xem, thì thấy ba chiếc xe tăng hạng nặng đi cạnh nhau, từ phía sau nhóm sinh viên chạy thẳng nhanh về phía trước. Sau đó nghe thấy một loạt âm thanh ‘bang bang’ vang lên… mọi người đều cảm thấy khó thở, nguyên do là xe tăng đã bắn khí gas độc về phía học sinh sinh viên.” “Sinh viên đã nhanh chóng di chuyển sang hai bên đường, chuẩn bị nhường đường cho xe tăng đi qua. Nhưng làn đường xe đạp và vỉa hè bị ngăn cách bởi một hàng rào sắt cao chừng 1 mét, hàng rào này lại có phần đầu sắc nhọn, không làm cách nào vượt qua được. Do vậy nhóm sinh viên chỉ đứng gần hàng rào sắt, chứ không đi lên vỉa hè được. Thế nhưng đúng lúc mà nhóm sinh viên tập trung thành một đoàn người đứng ở bên cạnh hàng rào sắt, thì một chiếc xe tăng đã trực tiếp tiến đến phía hàng rào và đâm thẳng vào đám đông, và những âm thanh la hét hoảng sợ thất thanh vang lên…”

“Trong khoảnh khắc, tôi đã bị một lực vô cùng mạnh kéo đi, khi xe cán qua có cảm giác như có cái gì đó chạy qua đầu não, rồi sau đó ngất đi. Vạn phần tôi không thể nghĩ rằng, sau khi bị xe tăng cán qua, tỉnh lại phát hiện thấy bản thân mình vẫn còn sống. Tôi nhìn xung quanh, những người bị thương hoặc chết nằm la liệt một vùng, thảm cảnh đúng là khó mà chịu đựng nổi. Hàng rào sắt đã bị xe tăng húc đổ, do đó tôi cố gắng đi qua hàng rào đổ đó ra ngoài, sau cùng thì được người dân đưa đến Bệnh viện Tích Thủy Đàm cấp cứu…”

Đàn áp “Lục Tứ” rốt cuộc có bao nhiêu người tử vong?

Nhiều năm sau, số học sinh sinh viên và người dân chết trong cuộc trấn áp “Lục Tứ” vẫn bị che giấu, nên thực sự rất khó thống kê con số chính xác.

1. Sự dối trá và che đậy của ĐCSTQ

Sau sự kiện Lục Tứ, tháng 6/1989, Trương Công và phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Viên Mộc đã đồng tổ chức một cuộc họp báo cho giới phóng viên. Tại đây, Viên Mộc đã dõng dạc yêu cầu cho những phóng viên tham gia “không được phép ghi âm, không được phép tự viết, mà phải sử dụng bài viết của Tân Hoa xã”.

Trương Công thay mặt cho phía binh lính giới nghiêm, cũng đại diện cho chính phủ Trung Quốc, cho biết: “Trước hết, tôi muốn nói rõ một vấn đề với các đồng chí phụ trách tin tức báo chí, cũng muốn thông qua mọi người đưa tin đến cho người dân thủ đô và người dân toàn quốc biết được rằng, từ 4:30 đến 5:30 sáng ngày 4/6, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ thanh trừng, binh lính giới nghiêm tuyệt đối không giết chết một sinh viên hay người dân nào, cũng không gây thương tích cho bất kỳ ai…”

Hiển nhiên, những lời này hoàn toàn là dối trá, về cả thời gian và không gian: Trước tiên đưa quân đội vào triển khai quá trình trừ khử, đến 1:30 thì tiến vào quảng trường, gồm bao vây quảng trường, đàn áp, phản kích dữ dội (ước tính quá trình này kéo dài khoảng 3 giờ đồng hồ); tiến hành “thanh trừng” ở một số phạm vi nhất định như khu Bảo tàng Lịch sử phía tây, Đại lễ đường Nhân dân phía đông, đại lộ Trường An thẳng về Thiên An Môn phía nam, và khu vực bên trong Nhà tưởng niệm Mao Trạch Đông phía bắc. Sau đó, từ những khu vực hạn định này, trong một giờ đồng hồ (từ 4:30 đến 5:30 sáng) “tuyệt đối không làm tử thương bất cứ một người nào”.

Hơn nữa, phát ngôn viên của chính phủ hoàn toàn phủ nhận thảm kịch xe tăng cán người tại Lục Bộ Khẩu sáng ngày 4/6, thản nhiên hoa ngôn xảo ngữ, giơ tay lên trời phát thệ đảm bảo rằng “tuyệt đối không có chuyện xe tăng bọc thép cán người”.

2. Số lượng thống kê nạn nhân thương vong từ các bệnh viện

Theo thống kê từ một số bệnh viện, thì số lượng người bị thương vong đại thể như sau:

Tên bệnh viện Số người tử vong thuật lại Nguồn tin
Bệnh viện Phục Hưng 62~48 Vương Khánh Nguyên, Đỗ Đạo Chính, Tổ chức Ân xá Quốc tế
Bệnh viện Bưu Điện 30~20 Trần Nhất Tư
Bệnh viện Đường sắt 85 Tổ chức Ân xá Quốc tế
Bệnh viện 301 10 Đỗ Đạo Chính
Bệnh viện Hiệp Hòa 30 Trần Nhất Tư
Bệnh viện Đại học Bắc Kinh 30 Trần Nhất Tư
Bệnh viện Nhi 55 Tổ chức Ân xá Quốc tế
Văn Hối báo (Hồng Kông) từng đăng một thống kê của Hội chữ thập đỏ Quốc tế, vào lúc 2 giờ sáng ngày 4/6, phải có đến 2.000 sinh viên và người dân bị bắn đến chết, đồng thời, một sinh viên đại học khác cũng thu thập số liệu từ 6 bệnh viện lớn cho thấy, số người tử vong vượt quá con số 1.000.

Theo “Hồ sơ Lục Tứ”, ngày 4/6, Hội chữ thập đỏ Trung Quốc công bố số nạn nhân bị thương lên đến 30.000 người, và có khoảng 2.700 người tử vong. Còn người phát ngôn của Bệnh viện Bắc Kinh thì xác nhận có khoảng 2.600 người tử vong, trong đó khoảng 1.000 người là sinh viên đại học.

Cũng theo hồ sơ vụ việc này, ngày 7/6, Hội sinh viên Đại học Thanh Hoa công bố thông tin, có khoảng 4.000 người tử vong, còn số người bị thương lên đến 30.000 người.

Theo một nguồn tin tiết lộ từ “Liên Hợp báo” (Đài Loan), ngày 9/6, hãng tin AFP của Pháp cũng ước tính số người tử nạn lên đến khoảng 7.000 người.

“Hồ sơ Lục Tứ” còn viết, Tổng Thư ký của Tổng thống Mỹ ngày 9/6 công bố, có khoảng 4.000 người tử vong trong cuộc thảm sát này.

Tờ “Tranh Minh” (Hồng Kông) ra ngày 30/6 đưa tin, số lượng sinh viên và dân chúng tử vong là 11.440 người, số người bị thương là 28.790 người. Từ lúc 1 giờ đến 7 giờ sáng ngày 4/6, tại quảng trường Thiên An Môn, chỉ riêng phía cửa chính và phía đông-tây đại lộ Trường An, đã có tới 8.720 người chết. Về phía cảnh sát, có khoảng hơn 10 người chết và 6.000 người bị thương.

Những năm gần đây, có tư liệu tự xưng là “Chiến sự trong Nhà Trắng” cho biết: “Ngày 16/6/1989, Lãnh sự quán Mỹ tại Hồng Kông đã nhận được một tài liệu nội bộ của phía quan chức ĐCSTQ dẫn lời một binh lính giới nghiêm Trung Quốc, đề cập đến tình tiết sự kiện từ ngày 3-4/6, tại Thiên An Môn và đại lộ Trường An, có 8.726 người tử vong. Còn từ ngày 3-9/6, trong thành Bắc Kinh bên ngoài phạm vi Thiên An Môn, có khoảng 1.728 người thiệt mạng. Nói cách khác, tổng số nạn nhân tử vong là 10.454 người. Về số lượng người bị thương, con số lên đến 28.796 người.”

Còn có báo ở nước ngoài thống kê số người tử vong trong sự kiện Lục Tứ cao nhất lên đến 13.362 người.

Tác giả Trương Lương của “Sự thật về Lục Tứ tại Trung Quốc” viết: “Theo điều tra của Cục Công an thành phố Bắc Kinh, trong số những người tử vong có giáo sư đại học, các kỹ sư về khoa học kỹ thuật, cán bộ các ban ngành, công nhân, lao động tự do, còn có công chức nghỉ hưu, học sinh trung học, thậm chí là học sinh tiểu học, nạn nhân nhỏ nhất mới có 9 tuổi. Từ bối cảnh phân bố nghề nghiệp và tuổi tác cho thấy, tuyệt đại đa số họ đều là người vô tội.”

(Hết)

Hồng Ngọc

-------oo0oo-------

lacomau
Việt Cộng đối ngoại thì nhu nhược, bán nước,
đối nội thì tàn ác và hà khắc với nhân dân.


Những hình ảnh đẹp của Cộng Đồng Việt Nam

ucchau
Lá cờ vàng Việt Nam được chính quyền địa phương vinh danh và luôn được đồng bào trân trọng trong mọi lễ hội

Covang

CoVang

ucchau
Lá cờ vàng Việt Nam được chính quyền địa phương vinh danh và luôn được đồng bào trân trọng trong mọi lễ hội

congdong

congdong

congdong

congdong

congdong

covang
Lá cờ vàng Việt Nam được chính quyền địa phương vinh danh và luôn được đồng bào trân trọng trong mọi lễ hội

covang
Lá cờ vàng Việt Nam được chính quyền địa phương vinh danh và luôn được đồng bào trân trọng trong mọi lễ hội

 

Home Page Vietlist.us