Search Vietlist.us
Search the Web

Quảng Cáo
Khắp Nơi

 

 

 

 

 

 

- AN TOÀN TRÊN HẾT -
Face Shield, Mặt nạ trong:
Dùng cho Bác sĩ, Nha sĩ,
Học Sinh, Giáo viên,
School District, Offices...
Xin vào website:
SeePPE.com.


 

-------o0o-------

Quảng Cáo Thương Mại San Jose

  1. An Ninh
  2. Bác Sĩ
  3. BS Nha Khoa
  4. BS Nhãn Khoa
  5. Bail Bond
  6. Ban Nhạc
  7. Bàn Ghế Giường
  8. Bán Xe Hơi
  9. Bảo Hiểm
  10. Bói Toán_Phong Thủy
  11. Cây Cá Cảnh
  12. Cần Người_Việc
  13. Cellular Phone
  14. Cà Phê
  15. Chợ, Siêu Thị
  16. Chùa_Nhà Thờ
  17. CơmTháng_Thức Ăn
  18. Computer_Electronics
  19. Chôn Cất, Bia Mộ
  20. Cổ Phiếu-Stock
  21. Dạy Kèm_Giữ Trẻ
  22. Dạy Lái Xe
  23. Dạy Nhạc: Piano...
  24. Dụng cụ Nhà Hàng
  25. Điện_Heat_Air
  26. Đưa Rước
  27. ĐịaỐc_TàiChánh_Tax
  28. Giặt Thảm
  29. Gạch, Thảm, Màn
  30. Giải Trí_Party_TV
  31. Giặt Ủi_Thợ May
  32. Giúp Dọn Nhà
  33. Hoa_Áo Cưới
  34. Khiêu vũ
  35. Làm Vườn_Cắt cỏ
  36. Linh Tinh
  37. Luật Sư_Di Trú
  38. Massage_Relax
  39. Nhà Hàng_Food
  40. Nhập cảng_Xuất cảng
  41. Nhiếp Ảnh_Video
  42. Quà Lưu Niệm_Gift
  43. Sách Báo_In Ấn
  44. Sign_Banner
  45. Sửa Xe_MuaXe
  46. Thẻ Tín Dụng
  47. Thợ Khéo_Ổ Khóa
  48. Thợ Sơn
  49. Tiệm Vàng
  50. Tiệm Bánh
  51. Tìm Thợ_Việc
  52. Tow Xe
  53. Thợ Ống Nước
  54. Thợ May_DryClean
  55. Tiệm Quần Áo
  56. Thuốc Tây
  57. Thuốc Bắc_D.Thảo
  58. Thẩm Mỹ_Tóc_Tay
  59. Võ Thuật
  60. Xây Dựng_Sửa Nhà

Đừng nghe những gì Cộng sản nói. Hãy nhìn những gì Cộng sản làm !
Đừng sợ những gì Cộng sản làm. Hãy làm những gì Cộng sản sợ !

Trang Thời Sự Vietlist.US

-------------oo0oo--------------

 

Kính thưa quý vị:
 
Năm 2007, cách đây 6 năm, khai bút năm Đinh Hợi, tôi có viết một bài bình luận về các sách  lược đấu tranh.  Bài viết này viết để hỗ trợ cho Nhóm Người Việt Yêu Nước ở trong quốc nội.  Tôi có cắt bớt và sửa lại một vài đoạn.  Bài viết này được in trong quyển Việt Nam Trong Những Biến Chuyển Của Thế Giới, Chương II, do báo Con Ong ở Texas xuất bản năm 2008.  Nhân chuyện Thứ Trưởng Nguyễn Thanh Sơn, tôi xin gởi lại bài viết này để quý vị hiểu được chủ trương và sách lược đấu tranh của cá nhân tôi đã có từ lâu chớ không phải sau khi đắc cử làm nghị viên Thành Phố.  Nếu ai có cao kiến và cho rằng có một sách lược đấu tranh cho Tự Do & Dân Chủ cho Việt Nam hữu hiệu hơn, xin trình bày để mọi người cùng nghiên cứu học hỏi và áp dụng trong đó có cá nhân tôi.  Chân thành cám ơn.
 
 

ĐIỂM QUA NHỮNG SÁCH LƯỢC VÀ CHIẾN THUẬT ĐẤU TRANH VỚI CSVN

 
Hoàng Duy Hùng
 
Đầu thế kỷ thứ 20, hai nhà cách mạng Phan Bội Châu và Phan Chu Trinh chủ xướng lên hai khuynh hướng đấu tranh chống thực dân Pháp giành độc lập cho nước nhà.  Cụ Phan Bội Châu chủ trương cách mạng vũ trang, và năm 1906, cụ khởi động Phong Trào Đông Du gởi sinh viên sang Nhật du học nâng cao kiến thức cách mạng và quân sự để một ngày nào đó khôi phục lại quê hương.  Trong khi đó, cụ Phan Chu Trinh chủ trương cuộc cách mạng nhân sinh, nâng cao dân trí, chấn hưng dân tình, trồng sâu dân dũng để dân chúng đứng lên chống sưu cao thuế nặng, vạch trần những thối nát của chế độ, và từng buớc một lấn sân giành lấy sức mạnh trên các mặt trận kinh tế, xã hội, cho đến chính trị.  Hai cụ bất đồng quan điểm với nhau, có những lần tranh luận gay gắt, nhưng hai cụ vẫn kính trọng nhau với châm ngôn “bất đồng nhưng không bất hòa.”  Hai cụ đã đi vào lịch sử là hai nhà ái quốc và đại cách mạng của dân tộc Việt Nam .
 
Khi Cộng Sản cưỡng chiếm được toàn thể đất nước năm 1975, người Việt trong cũng như ngoài nước đứng lên chống lại bạo quyền bằng tất cả những khả năng của mình có, đặc biệt trong giai đoạn đầu, ai ai cũng chủ trương dùng cách mạng vũ trang lật đổ chế độ.
Thời đại này, để có kết quả tốt, cần phải có nghiên cứu, học hỏi, và chuẩn bị.  Thí dụ, sau khi hoàn tất chương trình trung học, phải mất cả gần chục năm học thêm nữa mới có bằng bác sĩ, tiếp theo đó còn phải thực tập thêm vài năm mới được phép hành nghề.  Đấu tranh cách mạng và chính trị là những nghệ thuật cao nhất trong xã hội, cao hơn cả các ngành chuyên môn như luật sư, bác sĩ, thế nhưng, sau năm 1975, vì nhiệt tình yêu nước, những người đi đấu tranh suy nghĩ rất đơn giản đó là cứ đứng dậy chống lại bạo quyền cái đã, mọi chuyện tính sau, bất chấp hậu quả.  Hầu như không mấy ai được chuẩn bị đầy đủ để bước vào con đường đấu tranh, mà có muốn cũng không có cơ hội và phương tiện; do đó, không lạ gì các cá nhân hoặc các tổ chức đấu tranh đều có những khuyết điểm, vấp váp gây nên những ngộ nhận cho nhau.  Trong khi đó, ĐCSVN đã được huấn luyện kỹ càng, lại đang nắm quyền, nên họ dễ dàng phân hóa các cá nhân và tổ chức chống lại họ, và ĐCSVN đã thành công trong việc dẹp tan các cuộc nổi dậy của các tổ chức và phong trào đấu tranh vũ trang trong nước.
 
Cũng trong tư duy cách mạng vũ trang, người Việt hải ngoại đã nô nức yểm trợ cho các tổ chức có chủ trương này về nước. Ở Âu Châu có tổ chức của anh hùng Trần Văn Bá, nhưng khi về Việt Nam thì đã bị sa lưới, bị bắt trọn ổ, bị kết án tử hình, và sau đó bị tan rã.  Ở Úc Châu thì có tổ chức của chiến sĩ Võ Đại Tôn trở về nước hoạt động, nhưng rồi cũng bị tình báo Cộng Sản theo dõi và bị sa lưới tại Hạ Lào. Chiến sĩ Võ Đại Tôn bị bắt, giả đầu hàng Cộng Sản để họp báo quốc tế làm một cú ngoạn mục tố cáo tội ác của chúng, bị đánh đập, bị nhốt biệt giam mãi cho đến năm 1991 mới được trả tự do. Ở Hoa Kỳ thì có Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam, lập chiến khu tại Thái, xâm nhập vào Việt Nam qua 3 đợt Đông Tiến, bị thất bại, và cuối cùng Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh và nhiều kháng chiến quân đã hy sinh.
 
Sau khi Đông Âu và Liên Sô sụp đổ, thế giới chia ra nhiều cực, nhưng hiện nay 2 cực rất mạnh và âm thầm đối nghịch nhau dữ dội đó là Hoa Kỳ và Trung Quốc.  Hai quốc gia này tranh giành ảnh hưởng trên tất cả các địa bàn ở khắp nơi trên thế giới, và đương nhiên vì vị thế của Việt Nam là đầu tuyến của Đông Dương và là cuống phểu thông thương xuống phía Nam Châu Á Thái Bình Dương, Trung Quốc và Hoa Kỳ tìm bằng mọi cách để có thế thượng phong tại Việt Nam.
 
Năm 2001, biến cố Khủng Bố đánh sụp Tòa Song Đôi ở New York làm cho cả thế giới lên án, cuộc cách mạng vũ trang không được mấy ai ủng hộ nữa.  Nhất là, vì nhu cầu chận đứng sự bành trướng của Trung Quốc tràn xuống phía nam, Hoa Kỳ đã móc nối làm lành với kẻ cựu thù CSVN, huấn luyện và tân trang cho quân đội của CSVN, tư bản đỏ và tư bản xanh đã cấu kết với nhau làm cho việc đấu tranh vũ trang không những khó thực hiện mà không thể thực hiện.
 
Ngoài phương thức cách mạng vũ trang không mang tính kh ả thi trong thời buổi này, hiện nay đa số áp dụng phương thức Cách Mạng Nhân Sinh của cụ Phan Chu Trinh.  Phương thức Cách Mạng Nhân Sinh này có bốn khuynh hướng như sau:
 
I. Khuynh Hướng Tổng Nổi Dậy.  Đây là khuynh hướng của những kẻ sĩ, nghĩa khí cao ngất trời vì họ chủ trương đấu tranh triệt để, không tương nhượng với bạo quyền.  Khuynh hướng này có ba nhóm, một nhóm cực hữu, một nhóm trung dung, và một nhóm cởi mở.
 
1.  Nhóm Cực Hữu: Nhóm này chủ trương cuộc đấu tranh là do dân, bất cứ ai còn ở trong ĐCSVN hay dính dáng với Cộng Sản thì không thể tham gia vô cuộc cách mạng vì như vậy vẫn còn là “Việt gian” thì sự có mặt của họ sẽ làm lu mờ đi chính nghĩa. Nhóm này còn chủ trương những ai “liên hệ” với Cộng Sản thì đều là “cuội” hoặc là “cò mồi” của Cộng Sản và nhóm này sẵn sàng tuyên chiến với những người kia luôn vì cho rằng những người kia làm lợi cho Cộng Sản.  Nếu hỏi họ làm thế nào vận động toàn dân tổng nổi dậy và lực lượng nào lãnh đạo cuộc tổng nổi dậy này thì nhóm này sẽ trả lời các tôn giáo, công nhân, và nông dân ở trong nước đang bất mãn, các thương phế binh quân lực Việt Nam Cộng Hòa ở trong nước đang sẵn sàng, chỉ cần Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa ở hải ngoại đoàn kết với nhau thì sẽ lãnh đạo được cuộc tổng nổi dậy ở trong nước.
 
Chủ trương này không giải quyết vấn đề, ngược lại, còn gây ra nhiều ngộ nhận và cản bước cuộc đấu tranh chung.  Hiện nay ở trong nước có khoảng 90 triệu dân, nhưng có khoảng 65 triệu người sinh ra sau năm 1975, họ không biết nhiều về cuộc chiến, ý thức về Quốc - Cộng họ không có, hoặc có thì rất là lờ mờ.  Chưa nói đa số đã bị nhồi sọ coi Hồ Chí Minh là thần tượng. Song song, cũng có những người đi vào Đảng Cộng Sản mà cứ tưởng mình đang dấn thân vào con đường phục vụ dân tộc, họ đang từ từ sáng mắt ra, không thể đòi hỏi họ có cùng quan điểm như những người Quốc Gia hoặc những người đã từng trải.  Cứ một chút là cho những người cộng sản “phản tỉnh” là cuội, là tình báo của cộng sản rồi ra sức tấn công họ thì chỉ tạo thêm nhiều tan vỡ trong tiến trình đấu tranh cho dân chủ.
 
Chúng ta nên nhớ Gorbachev với cương vị Tổng Bí Thư ĐCS Liên Xô, năm 1985, đã mở ra hai chính sách Glasnost và Perestroika, lúc đầu không biết vì thiện tâm hay vì mưu đồ, nhưng cuối cùng nhờ hai chính sách này mà Đông Âu vùng dậy xua tan bóng ma Cộng Sản và Liên Sô cũng tan rã luôn.  Ông Boris Yeltsin, từng là uỷ viên Bộ Chính Trị của ĐCS Liên Sô, trả thẻ đảng tháng 7 năm 1990, và một năm sau, chính ông đã vận động dân chúng đánh tan âm mưu của nhóm lãnh đạo bảo thủ trong ĐCS Liên Sô, cứu vớt Gorbachev ra khỏi vụ đảo chính, sau đó làm áp lực để cho Gorbachev phải tuyên bố giải tán Liên Sô và Đảng Cộng Sản.  Nếu không có hai nhân vật này, chưa chắc Cộng Sản đã sụp ở Đông Âu và ở Liên Sô.
 
Lịch sử ở Đông Âu cho thấy có nhiều nhân vật ở trong Đảng Cộng Sản lại âm thầm yểm trợ cho Dân Chủ và Tự Do, và có người còn tìm cách đánh đổ Đảng Cộng Sản như trường hợp Tổng Bí Thư Matyas Rakosi và Thủ Tướng Imre Nagy của Hung Gia Lợi, Tổng Bí Thư Alexander Dubcek ở Tiệp.  Trường hợp Tổng bí Thư Wojcieh Jaruselski ở Ba Lan, bây giờ lịch sử được vén màn cho biết ông sợ Liên Sô đem quân vào Ba Lan nên ông ra lệnh đàn áp Công Đoàn Đoàn Kết nhưng bên trong thì ông bí mật yểm trợ cho họ. Ở Trung Quốc có Tổng Bí Thư Hồ Diệu Bang và Triệu Tử Dương đã âm thầm đứng đàng sau giúp cho sinh viên tổ chức các cuộc biểu tình ở Thiên An Môn.  Ở Việt Nam có ông Trần Xuân Bách (1924-2006), nhân vật thứ chín của Bộ Chính Trị, ủng hộ đa đảng thì lập tức bị hạ bệ sống cô quạnh cho đến chết.
 
Quá trình lịch sử ở Đông Âu, Lịch Sử Trung Quốc và ngay tại Việt Nam cho chúng ta thấy chúng ta cần phải đánh giá lại từng con người đã hoặc con đang ở trong Đảng Cộng Sản, và nếu đánh giá đúng thì “dụng nhân như dụng mộc,” chúng ta biến họ thành những sức mạnh công kích vào chế độ độc tài hơn là biến họ thành những mũi tên phóng về phía chúng ta.  Trong trận chiến này, sách lược hay nhất đó chính là “thêm bạn bớt thù” và hãy để cho mọi người có cơ hội đẩy bánh xe tự do dân chủ của dân tộc đi tới.
 
2.  Nhóm Trung Dung: Nhóm này quyết tâm rất cao nhưng không coi mình là cái rốn của vũ trụ, còn biết lắng nghe các ý kiến khác để dung hòa.  Họ không vội kết án kẻ này là cuội, người kia là tình báo của cộng sản, nhưng họ khá khắt khe với những người còn đang ở trong Đảng Cộng Sản.
 
3.   Nhóm Cởi Mở:  Nhóm này là những người thận trọng, có học, biết lắng nghe ý kiến của mọi người, chấp nhận tất cả các thành phần chống lại ĐCSVN dầu người ấy là Cộng Sản, nhưng nhóm này vẫn giữ chủ trương làn ranh Quốc Cộng phân minh, không thể nhập nhằng.
 
Nhưng, liệu rằng chủ trương Tổng Nổi Dậy có thành công hay không?  Fidel Castro già nua bệnh nặng sắp chết, các tổ chức chống Cộng lưu vong của người Cuba tại Florida rất đông, rất giàu và rất mạnh, được Hoa Kỳ hỗ trợ hết mình, đài Radio Free Cuba ra rả ngày đêm phát sóng vào Cuba hỗ trợ cho công cuộc đấu tranh cho Tự Do và Dân Chủ, ấy thế mà cuộc tổng nổi dậy cũng không thực hiện được.  So sánh tương quan lực lượng giữa người Cuba chống cộng và các lực lượng dân chủ của người Việt, chúng ta còn thua kém rất nhiều.
Ngoài việc ĐCSVN có 2 triệu đảng viên, hơn một triệu quân nhân, 400 ngàn công an, và giới trẻ hiện nay ở trong nước không ý thức rõ về Quốc-Cộng, có thể nói hiện nay trong nước không có một lực lượng nào đủ mạnh để điều phối cuộc tổng nổi dậy đó.  Sức mạnh của công nhân và nông dân là sức mạnh của quần chúng khi đúng thời thì bộc phát nhưng cần phải có lãnh đạo và phối hợp kẻo không sẽ gây ra hỗn loạn hơn là kết quả tốt cho dân tộc.  Cho rằng có một lực lượng lớn mạnh để điều phối cuộc tổng nổi dậy đó, vì quyền lợi của Hoa Kỳ, chưa chắc Hoa Kỳ ủng hộ. Lý do đơn giản, khi dân chúng tổng nổi dậy, phe CSVN thân Bắc Kinh kêu cứu Trung Quốc, nhân danh tình huynh đệ cứu lấy đàn em để tránh khỏi việc môi hở răng lạnh, Trung Quốc đưa quân tràn vào Hà Nội thì Hoa Kỳ hổng chân tại Việt Nam ngay.
 
Về sức mạnh tôn giáo, chúng ta biết Cộng Sản đã theo dõi sát nút và kiểm soát chặt chẽ các tôn giáo. Những tôn giáo nào chúng không kiểm soát được, chúng phân hóa ra thành nhiều nhóm hoặc chúng thỏa hiệp như trường hợp Thủ Tướng Cộng Sản Nguyễn Tấn Dũng đã đến Vatican yết kiến Đức Giáo Hoàng Benedicto XVI. Cứ cho rằng tôn giáo đủ sức mạnh để điều phối cuộc tổng nổi dậy đi, việc đó tế nhị vô cùng kẻo không sẽ có những mâu thuẫn giữa các tôn giáo gây nhiều hậu quả tang thương hơn là tốt lành cho đất nước.  Tây Phương và Hoa Kỳ chủ trương tách rời tôn giáo và chính trị là vì lý do đó.
 
Đối lực lại với Cộng Sản Việt Nam có hai đảng lớn đó là Việt Nam Quốc Dân Đảng và Đại Việt. Hiện nay lãnh đạo của hai đảng này hầu hết đã ở hải ngoại, và tình trạng phân hóa của hai đảng này cũng rất trầm trọng.  Ở trong nước, đảng tử đảng tôn của hai đảng này đã như rắn không đầu nên xoay qua đi làm ăn, không mấy chú ý đến đấu tranh, và thậm chí có người còn nhảy vào Đảng Cộng Sản nữa.  Nếu nói nhờ hai đảng này vận động cuộc tổng nổi dậy thì quả thực sức mạnh không có nữa.
 
Các đảng phái ở hải ngoại xâm nhập về nước hoạt động nhưng cũng bị hạn chế vô cùng, giống y như cá nước ngọt bơi vào biển nước mặn vậy.
 
Lực lượng chống lại Đảng Cộng Sản cầm quyền có lẽ mạnh nhất tại Việt Nam chính là những người Cộng Sản bất mãn, những cựu chiến binh Cộng Sản, những người trong Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, hoặc những người đã nghỉ hưu muốn được hạ cánh an toàn hay muốn vớt vát lại một chút danh dự trong lịch sử. Nhóm người này là công thần của chế độ nên họ lên tiếng chống đối thì những người cầm quyền khó mà bắt bớ họ được, và nếu có bắt bớ thì cũng phải nương tay. Những người cầm quyền trong ĐCSVN hiện nay e ngại nhóm người này hơn ai hết.  ĐCSVN e ngại tổng tuyển cử thì nhóm người này sẽ kéo những thành phần khác trong Đảng công khai tách ra thành một đảng khác đối trọng lại với họ hơn là sợ hãi sự đối trọng của các phe phái lực lượng Quốc Gia.
 
II. Khuynh Hướng Đầu Hàng.  Đối lại với chủ trương đấu tranh triệt để để đưa đến cuộc tổng nổi dậy là khuynh hướng đầu hàng vì cho rằng không thể làm gì được CSVN.  Khuynh hướng đầu hàng cũng có ba nhóm: Đầu hàng thiệt; bỏ cuộc hoặc đi vào các công tác xã hội và thiện nguyện; đầu hàng giả.
 
1.  Đầu Hàng Thiệt: Đây là trường hợp rất hiếm và thường là các cá nhân nhiều hơn là tổ chức.  Các cá nhân vì thấy thời gian không cho phép nữa và vì chút quyền lợi, sẵn sàng đầu hàng Cộng Sản.  Nhưng, cộng sản chỉ dùng những người này rất hạn chế, xong việc, vắt chanh bỏ vỏ. Tuy nhiên, làm thế nào để biết những người này đầu hàng thiệt?  Chỉ có họ mới biết và lương tâm họ phải trả lời với Tổ Quốc.
 
2. Trùm Chăn và Làm Việc Thiện Nguyện: Nhận thấy tình hình đầy khó khăn, nhiều tổ chức hoặc cá nhân nản chí, thôi không làm gì nữa, “trùm chăn” ngủ luôn.  Có cá nhân và tổ chức thay vì bỏ cuộc liền xoay qua phương pháp về nước làm các công việc xã hội và thiện nguyện đợi cơ hội thì vùng dậy.  Nhưng, chiêu thức này không qua mặt được CSVN, họ buộc các việc thiện nguyện phải qua sự kiểm soát của họ.  Ngay cả các tôn giáo mà Cộng Sản cũng còn e ngại, thí dụ như họ cấm đoán Giáo Hội Phật Giáo Thống Nhất Việt Nam không được đi cứu giúp các nạn nhân lũ lụt nếu họ không cho phép.  Nhiều cá nhân và tổ chức lúc đầu làm công tác xã hội và thiện nguyện này trót lọt, nhưng vài năm sau, Cộng Sản khám phá ra được, họ tinh tế chận đứng, và có nhiều cá nhân và tổ chức mất cả chì lẫn chài.  Những người có đầu óc cởi mở thì thông cảm và thương cho những người này vì biết rằng những người đó đã vì thiện chí nên tìm một con đường khác để cứu nước nhưng không thành.  Những người có đầu óc bảo thủ thì cho rằng những người này làm lợi cho cộng sản, kết án họ, hoặc rủa sả họ là những kẻ không có đầu óc.
 
3.  Lộng Giả Thành Chân: Nhận thấy ở xa không có thế để đánh gục Cộng Sản, có những cá nhân và tổ chức giả đầu hàng Cộng Sản. Để tạo sự tin tưởng với Cộng Sản, họ tâng công ca tụng Cộng Sản, vận động những chính sách có lợi cho Cộng Sản với ý đồ CSVN sẽ vì thế ban phát “ghế” trực tiếp và chia quyền điều hành, khi mạnh rồi thì sẽ đâm lút cán lại Cộng Sản. Đây là một chính sách nguy hiểm vô cùng vì chưa chắc gì Cộng Sản tin dùng những người này.  Cộng Sản chưa bị thiệt hại, mà ngay trước mắt, phe đấu tranh cho dân chủ bị mất chính nghĩa và phân hóa trầm trọng rồi.  Hơn nữa, chiêu thức này gây hoang mang nơi quần chúng vì làm sao để quần chúng biết được đâu là thiệt, đâu là giả, và chính vì sự hoang mang này, ngộ nhận diễn ra làm cho nội bộ của lực lượng tranh đấu bị tản mác rất nhiều.  Bất đắc dĩ lắm cần phải thi hành chiêu thức lộng giả thành chân này thì chỉ nên thi hành trên bình diện cá nhân mà thôi, và cá nhân đó phải ở trong một tổ chức, được tổ chức trao cho công tác và lãnh đạo phải biết rõ cá nhân này đang làm công tác “phản gián” đầy nguy hiểm đó.
 
III. Khuynh Hướng Thỏa Hiệp. Đối với nhóm cực hữu đấu tranh triệt để thì thỏa hiệp, dầu chỉ là một chút, cũng là đầu hàng rồi.  Nhưng, thỏa hiệp không phải là đầu hàng.  Thí dụ, Hoa Kỳ thỏa hiệp với kẻ thù Liên Xô không có nghĩa là đầu hàng.  Quan niệm “đối tác” –“partnership” của Hoa Kỳ cũng khác với quan niệm của chúng ta rất nhiều.  Dưới thời Tổng Thống Bill Clinton, Hoa Kỳ coi Trung Quốc là “đối tác kinh tế” không có nghĩa là “bạn” sống chết với nhau, mà chỉ là “đồng sàng dị mộng” hai bên cùng có lợi, khi nào hết quyền lợi thì sẵn sàng đâm nhau lút cán.  Kinh nghiệm bản thân của tôi tại tòa án cho thấy đa phần những vụ án là những người đã cùng một thời là “partners” với nhau hơn là những đối thủ (opponents) trong nghề nghiệp.  Càng thân nhau lắm, càng biết tẩy nhau, và khi bất đồng thì sự tương tàn càng khốc liệt, giống như hai vợ chồng đưa nhau ra tòa ly dị thì sự tan vỡ càng kinh hoàng!
 
Khuynh hướng thỏa hiệp cũng có ba nhóm: Thỏa hiệp ít, thỏa hiệp vừa vừa, và thỏa hiệp nhiều.
 
1.  Thỏa Hiệp Ít: Nhóm người theo khuynh hướng này đòi Cộng Sản phải chấp nhận tự do ngôn luận, tự do thành lập và sinh hoạt đảng chính trị đối lập cũng như các quyền tự do khác, yêu cầu bỏ phiếu chọn lại quốc kỳ và quốc ca mới, xóa bỏ Điều 4 Hiến Pháp tai ác cho phép ĐCSVN là đảng duy nhất lãnh đạo đất nước. Nếu không có những điều đó, nhóm này kêu gọi tẩy chay cuộc bầu cử của Quốc Hội CSVN vì cho rằng đây chỉ là một Quốc Hội bù nhìn. Khuynh hướng này rất thích hợp với người Việt hải ngoại, với các vị cao niên và những kẻ sĩ vì giải tỏa được những tồn đọng của quá khứ, nhất là danh dự của chiến sĩ Quốc Gia đấu tranh cho tự do dân chủ không thể chấp nhận ngồi dưới cờ Đỏ Sao Vàng của Cộng Sản.
 
Tuy nhiên, xác xuất thành công của khuynh hướng này cũng rất nhỏ vì lấy thực lực đâu để ép ĐCSVN phải tuân thủ theo những điều kiện vừa nêu trên?  Đã hơn ba thập niên qua, người Việt hải ngoại và cả thế giới làm áp lực với ĐCSVN mà chúng vẫn trơ trơ chai mặt ra đó, ngồi lì trên đầu trên cổ dân tộc Việt Nam, bao nhiêu cá nhân đoàn thể đảng phái đứng lên đấu tranh nhưng cũng không có sức mạnh để đẩy lùi chúng khỏi ghế quyền lực, liệu cuộc tẩy chay như vậy có mang lại kết quả như chúng ta mong muốn hay cũng chỉ là đi lại con đường cũ mà chúng ta đã đi qua hơn ba thập niên qua?  Nếu ở Việt Nam có một lực lượng mạnh giống như Công Đoàn Đoàn Kết của Ba Lan thì có lẽ những điều kiện này khả thi, nhưng rất tiếc, hiện nay Việt Nam chúng ta không có một lực lượng nào như thế.
 
2. Thỏa Hiệp Vừa Vừa: Nhóm này không đặt nhiều điều kiện như biểu quyết quốc kỳ & quốc ca mới, Cộng Sản Việt Nam phải chấp nhận các quyền tự do trước khi có tổng tuyển cử, v.v. Họ chỉ vận động hủy bỏ Điều IV Hiến Pháp, tổ chức tổng tuyển cử dưới sự giám sát của quốc tế. Giải pháp này đã được vận động hơn hai thập niên qua yêu cầu Cộng Sản đối thoại (communicate) với các lực lượng đối lập nhưng Cộng Sản vẫn làm ngơ, và có lẽ họ sẽ tiếp tục làm ngơ nữa trong những tháng ngày tới chỉ vì phe đấu tranh cho Dân Chủ chưa có đủ thực lực và sức mạnh.
 
3. Thỏa Hiệp Nhiều: Nhóm này là nhóm theo sách lược Hòa Hợp Hòa Giải. Thật ra, giải pháp này do phe đấu tranh cho Dân Chủ đưa ra hơn là do Cộng Sản khởi xướng.  Nhưng liệu có hòa hợp hòa giải dân tộc được hay không khi ĐCSVN vẫn khăng khăng không chịu trả lại quyền tự quyêt dân tộc cho toàn dân và nhất định không chịu một cuộc tổng tuyển cử tự do dưới sự giám sát của quốc tế?
 
IV. Giành Dân Lấn Đất: Nhận thấy Cộng Sản không chịu nhường bước, ngay cả “đối thoại” cũng không chịu, và vì thời gian đã hơn ba thập niên rồi, một nhóm người sốt ruột nên chủ trương chính sách “đối tác” (partnership) trong ý nghĩa giống như sự đối tác của Hoa Kỳ và Trung Quốc. Nhóm này quyết tâm giành dân lấn đất, cộng sản mở ra chỗ nào thì nhảy vào chỗ đó, nhất là nhảy vào Quốc Hội “bù nhìn” của Cộng Sản, lọt vào Quốc Hội này rồi thì ngày đêm vạch trần những sai trái của Cộng Sản, yêu cầu đa nguyên, đa đảng, trở thành kích thích tố (catalyst) đánh vào ung nhọt của chế độ cho đến lúc phải bong mũ và tan vỡ.
 
Mới nhìn thoáng qua thì dễ ngộ nhận nhóm người này chấp nhận “thỏa hiệp” hay gọi là “hòa hợp” với CSVN nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại thì thấy họ KHÔNG THỎA HIỆP và KHÔNG HÒA HỢP chút nào.  Nhóm người chủ trương Cách Mạng Vũ Trang thì giống như người học võ sử dụng chiêu thức Cương Dương. Đối lại, nhóm người chủ trương giành dân lấn đất thì cũng giống như những võ sinh sử dụng chiêu thức Âm Nhu. Chiêu thức này giống như Thái Cực Quyền, trông yếu đuối như cành lá liễu, nhưng sự chịu đựng dai dẳng và sức mạnh lại vô biên. Điểm lợi khác của chiêu thức này là mượn sức người đánh người y như nương tựa sức mạnh của sóng để đẩy thuyền nên “chân khí” tức là chủ lực của đấu tranh không bị hao tổn nhiều.  Cổ nhân thường nói “nhu bao giờ cũng thắng cương” thì chiêu thức nhẹ nhàng giành dân lấn đất này sẽ đẩy chế độ cộng sản vào con đường cáo chung.
 
Ưu điểm của khuynh hướng này là chủ động trên các mặt trận, nhưng khuyết điểm của khuynh hướng này đó là dễ bị quần chúng ngộ nhận.  Hơn nữa, nếu cán bộ thi hành sách lược này mà Tâm không sáng, Chí không vững, sau một thời gian có quyền mà lại bị mua chuộc, bị hủ hóa, thì chắc chắn việc làm của họ sẽ bị phản tác dụng, và họ sẽ trở những công cụ hữu hiệu cho cộng sản và dân tộc càng thêm lầm than!
 
V.   Những Lo Âu Vì Chiêu Thức Giả Của Cộng Sản. Điều mà nhiều người lo âu đó là Cộng Sản quá gian manh, chuyên gởi người xâm nhập giả đấu tranh để tạo hỏa mù và gây phân hóa nên bằng mọi giá phải triệt hạ những “nội thù” này trước rồi mới có thể tiến công được.  Những lo âu thận trọng như thế là điều đúng, nhưng làm thế nào chúng ta biết chắc 100% người ấy hoặc tổ chức ấy là phản gián của Cộng Sản hay vì đó là những ngộ nhận do hoàn cảnh gây nên? Nếu chúng ta có bằng chứng chắc chắn 100% thì chúng ta sẵn sàng “triệt hạ” cá nhân hay tổ chức đó liền; nhưng, nếu chỉ là do suy đoán, những dữ kiện có thể bị ngộ nhận hoặc bị bóp méo, không khéo lúc ấy chúng ta không phải triệt hạ một cá nhân hay tổ chức phản gián mà chúng ta triệt hạ một “đồng minh” trên con đường đấu tranh cho Tự Do & Dân Chủ. Trong một thời điểm nào đó, chúng ta cần phải dung hòa để tiến tới, thí dụ, một sư đoàn đi hành quân, đi ngang qua một khu rừng, bị một anh phục kích bắn tẻ rồi bỏ chạy, chúng ta không thể nào đem cả một sư đoàn đuổi theo anh phục kích đó vì như thế là mắc bẩy và mục tiêu sẽ không đạt được.  Do vậy, chúng ta cần phải cân nhắc một cách toàn diện (totality of the circumstances) để có một phản ứng chín chắn đối với những người hoặc tổ chức mà chúng ta cho rằng là “nội thù” kẻo thay vì tiến tới mục tiêu giải thể chế độ Cộng Sản, chúng ta chỉ loay hoay với nhau trong một mớ rối bòng bong mà không lối thoát. Hơn nữa, trong đấu tranh đôi lúc phải chấp nhận “may rủi” hoặc một số thiệt thòi, câu hỏi được đặt ra đó là lúc đưa lên bàn cân, việc ủng hộ này có lợi nhiều cho cuộc đấu tranh cho tự do dân chủ hay có hại nhiều hơn?  Nếu có lợi nhiều hơn, chúng ta phải bỏ qua những tiểu tiết khác mà đẩy toàn sức lực để cho cỗ bánh xe đấu tranh này đi tới rút ngắn ngày cai trị độc quyền của CSVN.
 
Nhân vô thập toàn, tổ chức và cá nhân nào cũng có khuyết điểm.  Điều quan trọng đó là mọi người cùng thành tâm hướng về mục tiêu giải thể chế độ cộng sản.  Vợ chồng con cái ăn ở với nhau còn có những bất đồng, huống chi trong đấu tranh là một phạm trù đa dạng và phức tạp, thì những bất đồng giữa các cá nhân và tổ chức lại còn nhiều hơn.  Dầu có sự bất đồng, chúng ta cần học hỏi gương của hai cụ Phan Bội Châu và Phan Chu Trinh, đó là chúng ta vẫn phải tôn trọng nhau và không thể bất hòa. Đến một giai đoạn nào đó, vì nhu cầu tạo sức mạnh chung cho phe Dân Chủ, chúng ta phải tha thứ cho nhau, bỏ qua những dị biệt để cùng xiết chặt tay nhau lại thì chúng ta mới có thể rút ngắn lại thời gian sự sụp đổ của chế độ Cộng Sản.  Nếu chúng ta không thể trở thành “bạn” được thì chúng ta nên trở thành “đồng minh” trên chiến thuật hay trên từng công tác một, như vậy, sức mạnh của chúng ta mới “đồng quy” về một mục tiêu duy nhất đó là Tự Do và Dân Chủ cho dân Việt.
 
Nhiều người vẫn thắc mắc không biết có ai lợi dụng chủ trương hài hòa này để lại “chôm credit” cho cá nhân hay cho tổ chức mình?  Quá trình đấu tranh cho thấy sự thiếu thành tín này sẽ từ từ bị quần chúng và các chiến hữu xa tránh, cô lập, nên tôi tin rằng trong những tháng ngày tới, những cá nhân và tổ chức nhìn xa trông rộng sẽ áp dụng chính sách “honesty is the best policy” – “thành thật là phương sách tốt nhất.”
 
Lời Kết: Đứng trước hiểm họa mộng bành trướng của nhà cầm quyền Bắc Kinh, đứng trước khát vọng của dân tộc là Tự Do và Dân Chủ, đứng trước xu hướng toàn cầu hóa của thế giới mà CSVN đã gia nhập vào WTO, giải pháp lý tưởng nhất cho Việt Nam là ĐCSVN trả lại quyền tự quyết cho dân tộc, lùi lại một bước để trở thành một đảng chính trị như các đảng phái khác trong một cơ chế dân chủ.  Tuy nhiên, đây chỉ là một ước mơ vì thực tế cho thấy ĐCSVN nhất quyết tìm bằng mọi cách kéo dài những ngày cai trị độc quyền của họ trên dân tộc Việt.  Chính vì lý do này, dầu ở dưới một dạng thái khác, cuộc đấu tranh với ĐCSVN vẫn tiếp diễn cho đến khi nào Tự Do và Dân Chủ thực sự ngự trị trên quê hương Việt Nam .
 
Nhà Ái Quốc Nguyễn Thái Học, đảng trưởng của Việt Nam Quốc Dân Đảng, đã dõng dạc đi vào lịch sử với câu nói bất hủ “không thành công cũng thành nhân.”  Tuy nhiên, ngày hôm nay tình thế đã khác, ưu tiên của cuộc đấu tranh là phải được thành công để cho dân tộc của chúng ta được tiến lên.  Chính vì nhìn tới mục tiêu “thành công” của dân tộc nên đôi lúc chúng ta phải hy sinh danh dự “kẻ sĩ” của cá nhân.  Đi đấu tranh mà được người ta tung hô là kẻ sĩ, là người yêu nước thì hầu như ai cũng làm được.  Nhưng, vì quyền lợi dân tộc mà có tầm nhìn xa trông rộng, lòng trung trinh cho Tổ Quốc như hạt ngọc quý trong đá, ở một giai đoạn nào đó cần phải thi hành sách lược “thêm bạn bớt thù” này mà bị quần chúng hiểu lầm để rồi bị gán ghép cho là “kẻ phản bội” hoặc những từ ngữ xấu xa khác mà vẫn vui vẻ kiên nhẫn đi trọn con đường thì đó mới là khó, đó mới chính là lòng yêu nước chân thật.
 
Quyền lợi dân tộc phải là quyền lợi tối thượng, do đó, cá nhân hoặc tổ chức nào đặt quyền lợi này lên trên hết thì chúng ta sẵn sàng bỏ qua những tiểu tiết và những dị biệt về chiến thuật.  Nếu chúng ta không đoàn kết được với họ vì dị biệt chiến thuật, chúng ta nên làm thinh để cho họ làm việc vì trăm sông cũng sẽ đổ ra biển cả, biển cả của Dân Tộc Việt Nam .
 
Khai bút Xuân Đinh Hợi, chúng ta phải khởi xướng chính sách “thêm bạn bớt thù” để tự do no ấm và hạnh phúc chân chính sớm ngự trị trên quê hương Việt Nam .
 
Houston mồng một Tết Đinh Hợi 18/2/2007.

 

 

-------oo0oo-------

lacomau
Việt Cộng đối ngoại thì nhu nhược, bán nước,
đối nội thì tàn ác và hà khắc với nhân dân.


Những hình ảnh đẹp của Cộng Đồng Việt Nam

ucchau
Lá cờ vàng Việt Nam được chính quyền địa phương vinh danh và luôn được đồng bào trân trọng trong mọi lễ hội

Covang

CoVang

ucchau
Lá cờ vàng Việt Nam được chính quyền địa phương vinh danh và luôn được đồng bào trân trọng trong mọi lễ hội

congdong

congdong

congdong

congdong

congdong

covang
Lá cờ vàng Việt Nam được chính quyền địa phương vinh danh và luôn được đồng bào trân trọng trong mọi lễ hội

covang
Lá cờ vàng Việt Nam được chính quyền địa phương vinh danh và luôn được đồng bào trân trọng trong mọi lễ hội

 

Home Page Vietlist.us