Search Vietlist.us
Search the Web

Quảng Cáo
Khắp Nơi

 

 

 

 

 

 

- AN TOÀN TRÊN HẾT -
Face Shield, Mặt nạ trong:
Dùng cho Bác sĩ, Nha sĩ,
Học Sinh, Giáo viên,
School District, Offices...
Xin vào website:
SeePPE.com.


 

-------o0o-------

Quảng Cáo Thương Mại San Jose

  1. An Ninh
  2. Bác Sĩ
  3. BS Nha Khoa
  4. BS Nhãn Khoa
  5. Bail Bond
  6. Ban Nhạc
  7. Bàn Ghế Giường
  8. Bán Xe Hơi
  9. Bảo Hiểm
  10. Bói Toán_Phong Thủy
  11. Cây Cá Cảnh
  12. Cần Người_Việc
  13. Cellular Phone
  14. Cà Phê
  15. Chợ, Siêu Thị
  16. Chùa_Nhà Thờ
  17. CơmTháng_Thức Ăn
  18. Computer_Electronics
  19. Chôn Cất, Bia Mộ
  20. Cổ Phiếu-Stock
  21. Dạy Kèm_Giữ Trẻ
  22. Dạy Lái Xe
  23. Dạy Nhạc: Piano...
  24. Dụng cụ Nhà Hàng
  25. Điện_Heat_Air
  26. Đưa Rước
  27. ĐịaỐc_TàiChánh_Tax
  28. Giặt Thảm
  29. Gạch, Thảm, Màn
  30. Giải Trí_Party_TV
  31. Giặt Ủi_Thợ May
  32. Giúp Dọn Nhà
  33. Hoa_Áo Cưới
  34. Khiêu vũ
  35. Làm Vườn_Cắt cỏ
  36. Linh Tinh
  37. Luật Sư_Di Trú
  38. Massage_Relax
  39. Nhà Hàng_Food
  40. Nhập cảng_Xuất cảng
  41. Nhiếp Ảnh_Video
  42. Quà Lưu Niệm_Gift
  43. Sách Báo_In Ấn
  44. Sign_Banner
  45. Sửa Xe_MuaXe
  46. Thẻ Tín Dụng
  47. Thợ Khéo_Ổ Khóa
  48. Thợ Sơn
  49. Tiệm Vàng
  50. Tiệm Bánh
  51. Tìm Thợ_Việc
  52. Tow Xe
  53. Thợ Ống Nước
  54. Thợ May_DryClean
  55. Tiệm Quần Áo
  56. Thuốc Tây
  57. Thuốc Bắc_D.Thảo
  58. Thẩm Mỹ_Tóc_Tay
  59. Võ Thuật
  60. Xây Dựng_Sửa Nhà

Đừng nghe những gì Cộng sản nói. Hãy nhìn những gì Cộng sản làm !
Đừng sợ những gì Cộng sản làm. Hãy làm những gì Cộng sản sợ !

-------------oo0oo--------------

Trang Cộng Đồng

Vietlist.us

--------o0o--------

San Jose: Mộ t số ý kiến mới quanh việc Cờ vàng


Vài lời với ông Trần Trung Chính!

*** Trần Quang Minh

Bài viết dài dòng của Ông Trần Trung Chính được "sáng chế" trong weekend Labor Day ở San Jose nóng lên đến 100*F nên bài viết của ông “thiếu trầm tĩnh”, thuộc loại đầu voi đuôi chuột, dữ kiện sai bét, và phân tích dựa trên chủ quan, cảm tính chứ không dựa vào true facts. Điều này chứng tỏ ông Chính đã không làm homeworks, không tìm đọc các văn thư, các bài viết Mỹ lẫn Việt, để thu thập facts trước khi đặt bút khiến bài viết của ông Chính trở thành VÔ GIÁ TRỊ.

Với một bài viết như vậy, tôi không hy vọng tiến sĩ Đỗ Hùng, kỹ sư Đỗ Thành Công, giáo sư phóng viên Bùi Văn Phú, hay bác sĩ Phạm Đức Vượng, nhà báo Nguyễn Xuân Nam, … những tri' thức có tâm có tầm của CĐ Bắc Cali đã lên tiếng đầu tiên về chuyện Ted Osius sẽ bỏ ra thì giờ quý báu của họ trả lời ông. Thấy ông tha thiết muốn được nhiều người phản hồi bài viết để được … “nổi tiếng”, tôi, một người theo dõi và ủng hộ 2 Cộng đồng Người Việt Hoa Kỳ, các nhân sĩ trí thức, 2 nghị viên Nguyễn Tâm, Nguyễn Mạnh, và vô số người có tâm huyết trong cộng đồng đã lên tiếng trong vụ Ted Osius, cũng cố gắng viết vài dòng đưa ra những cái sai để ông … học hỏi kinh nghiệm đặt bút lần sau.

Cái sai thứ nhất của ông Chính:


Ban tổ chức cho buổi meeting giữa đại sứ Ted Osius và CDVN tại Bắc Cali là văn phòng dân biểu liên bang Mike Honda, không liên can đến DB liên bang Zoe Lofgren như ông đã viết. Văn phòng Mike thừa hành yêu cầu của Bộ Ngoại giao để tổ chức buổi gặp mặt cộng đồng cho Ted, ông Chính cần đọc và hiểu lá thư của tiến sĩ Edwin Tan người đại diện Mike Honda, đã xác nhận điều này. Cũng như văn thư từ Bộ Ngoại Giao gởi Dân biểu Zoe Lofgren đã tái xác nhận Ted Osius đã muốn mời CD VN đến gặp để ông ta được nghe những suy nghĩ và quan tâm của họ về ...

"...Ambassador Osius, during his recent hip to the United States, made a point of visiting California to meet with members of the Vietnamese-American community. The Ambassador wished to hear their thoughts and concerns about U.S.-Vietnam relations and to explain our current policy, recognizing the tremendous contributions the Vietnamese-American community has made to our bilateral relationship".

Như vậy phía chủ nhà là Ted Osius, khách mời là CDVN. Chủ nhà Ted nhờ Mike Honda tổ chức, mượn San Jose City Hall, một cơ sở của thành phố, không phải của liên bang, làm nơi chốn cho Ted nói chuyện, và một cách lạm quyền, đã yêu cầu BTC (Nam cũng như Bắc Cali) không được display bất cứ biểu tượng Cờ Vàng ở những chỗ ông ta hiện diện vì nếu bị chụp hình … Ted sẽ mất job (?!) (Ông Chính cần tham khảo thêm videos Nam Bắc Cali để được nghe từ miệng “ngài đại sứ” nói những câu khiếp nhược làm xấu hổ đất nước và người dân Hoa Kỳ có ông ta làm đại diện như thế nào!

CoVang

Cái sai thứ 2 của ông Chính:


Bà Minh Ngọc không đeo khăn quàng cổ có hình Cờ Vàng của VNCH, mà bà ta chỉ đeo một sợi dây đeo cổ có biểu tượng Cờ Vàng và Cờ Hoa Kỳ, chữ tiếng Anh là lanyard, không phải là scarf như ông Chính đã viết. Tôi ngạc nhiên là báo chí và tin tức internet đã đưa đầy dẫy hình sợi dây đeo cổ này, vậy mà ông Chính cũng không biết phân biệt giữa lanyard và scarf để đến nỗi ông viết một bài quá dài … mà chẳng đi đến đâu. Và như đã nói ở trên, ông Chính đã đặt sai cái vị trí KHÁCH-CHỦ, CHỦ - KHÁCH của Ted Osius, nên càng viết, ông càng lún sâu vào cái … vũng lầy do ông tạo ra. Thật đáng tiếc! Để ông Chính có thể hiểu thêm cái “lùm xùm’ của RIGHT & PRIVILEGE do ông Chính tự nghĩ và tự debate, tôi gởi ông Chính đọc bài viết tiếng Anh của một thân hữu trong ngành luật viết về sự vi phạm dân quyền của Ted Osius qua Tu Chính án số Một (xem đính kèm ở dưới). Đề nghị ông Chính kiếm một thông dịch viên có license dịch giùm để ông có thể hiểu trọn vẹn, chứ chỉ một câu ông trích từ lá thư của TS Đỗ Hùng gởi bà Dân biểu liên bang Zoe Lofgren ông cũng dịch sai thì làm sao ông Chính mong … “bút chiến” với những người đã có những bài viết tình lý đầy sức thuyết phục như các bài viết, văn thư của chủ tịch Cd Hoa Kỳ Đỗ Văn Phúc, Đỗ Vẫn Hội, Tiến sĩ Đỗ Hùng, kỹ sư Đỗ Thành Công, giáo sư Bùi Văn Phú, luật sư Nghị viên Nguyễn Tâm, nhà báo Nguyễn Xuân Nam, v.v… (và bút chiến thì ai có lợi, ai vỗ tay hoan hô, ông Chính thừa hiểu mà).

Hãy xem trình độ hiểu và dịch văn thư tiếng Anh của Ông Trần Trung Chính:
Ông Chính viết: …trích dẫn từ thư của ông (tiến sĩ Đỗ Hùng) gửi bà Dân Biểu Zoe Lofgren : ... “ Ông Đại Sứ này đã không tỏ thái độ kính trọng cộng đồng chúng tôi khi ông cố tình không yêu cầu không trưng bày lá cờ vàng truyền thống tự do của chúng tôi tại bất cứ nơi nào ông ta đến...” Ngưng trích.


Trong khi nguyên văn câu viết của tiến sĩ Đỗ Hùng là: “This Ambassador shows no respect to our community when he purposely requested to remove our freedom yellow flag wherever he attended our community meeting.”

Đọc mãi cái đoạn giữa của ông Chính, tôi cũng .. chả hiểu thật sự ông muốn nói cái điều gì. May nhờ ông Vũ Huynh Trưởng "nạt' ông một tiếng, tôi mới vỡ lẽ ra ông Chính muốn biện hộ cho "ngài đại sứ của ông" RẰNG THÌ LÀ đại sứ Ted chỉ muốn dẹp Cờ Vàng mà thôi, mà cái dây đeo của bà Minh Ngọc chỉ có biểu tượng Cờ Vàng chứ không phải Lá Cờ, cho nên trách Ted dẹp Cờ của CDVN là sai lầm. Đến đây thì lòi ra cái thiếu sót không đọc, hoặc có đọc mà kém cõi không hiểu của Trần Trung Chính đối với những văn thư tiếng Anh của các vị trí thức, dân biểu và của Bộ Ngoại giao qua lại với nhau trong vụ Ted Osius.

Mời quý vị đọc lại đoạn thư sau của tiến sĩ Edwin Tan thuộc văn phòng Dân biểu liên bang Mike Honda gởi ra cho công luận gần 2 tháng để trần tình văn phòng của họ được căn dặn bởi Bộ Ngoại giao rằng đại sứ không thể chụp hình với bất cứ biểu tượng nào của Lá Cờ Tự Do của người Việt. Bất cứ biểu tượng Cờ nào, chứ không chỉ là Lá Cờ truyền thống như ông Chính đã dài dòng mô tả.

"... The town hall was officially a U.S. State Department event. Thus, we had to abide by the requests of the U.S. State Department. Our office was told by the State Department that the Ambassador could not be pictured with any symbol of the Vietnamese Freedom Flag".


Ted

Và sự căn dặn HÈN KÉM, KHIẾP NHƯỢC này đối với nhà cầm quyền csVN đang căm ghét, hận thù Lá Cờ Vàng và bất cứ biểu tượng nào của Lá Cờ, chính xác đi từ nhân vật nào trong BNG??? Ông Trần Trung Chính chắc không đủ trình độ để hiểu kịp những văn thư đã được đưa ra ngoài công luận thời gian vừa qua. Mời ông đọc đoạn thư trả lời của Bộ Ngoại giao và cố gắng thẩm thấu một cách chính xác nhé ông Chính:
"... He also noted that, as the American Ambassador to Vietnam, he preferred not to be photographed with the flag given the potential sensitivities".


Bây giờ thì ngài đại sứ của ông Chính lòi "đuôi" ra rồi đấy. Chính Bộ Ngoại giao đã "lật bài", tố thẳng chính Ted Osius, chứ chả ai khác trong Bộ Ngoại Giao đã kỳ thị Cờ Vàng và tất cả biểu tượng của lá cờ (any symbol of the Vietnamese Freedom Flag), vì không muốn dính hình ảnh, ... vì sợ những nhạy cảm có khả năng xảy ra (Ted đã nêu ra một trong những nhạy cảm là MẤT JOB!...) Công dân của cường quốc Hoa Kỳ như chúng tôi đọc lên phải buộc miệng xổ toẹt: "Hèn thật, khiếp nhược đến thế là cùng!". Làm nhục Mỹ xanh luôn cả Mỹ vàng chúng ta! Nhục nhất là cho các cựu chiến binh Hoa Kỳ trong cuộc chiến Việt nam!

Cái sai thứ 3 của ông Chính:


Người nữ nhân viên lột dây đeo có biểu tượng Cờ Vàng của bà Minh Ngọc báo Metro đã đưa tin là người của văn phòng Mike Honda, không phải thuộc vp Nghị viên Ash Kalra như ông Chính viết. Và không phải chỉ có hình ảnh trên YouTube, mà còn có giáo sư phóng viên đài VOA Bùi Văn Phú đã tuyên bố trong bài viết đăng ở Việt Báo ông ta là nhân chứng của sự việc bà Minh Ngọc bị tước dây đeo cổ. Trước khi debate một vấn đề gì, đề nghị ông Trần Trung Chính nên tham khảo, study homeworks, nắm rõ các facts rồi hãy viết thì bài viết mới có giá trị ông Chính nhé.

Cái sai thứ 4 của ông Chính:

Lý luận “nhà ngoại cảm” vì không tận mắt chứng kiến sự việc xảy ra của ông Trần Trung Chính khiến tôi nghi ngờ khả năng phán đoán sự việc của ông. Không lẽ ông Chính không hiểu và không biết là khi xử án một phạm nhân thì các thành viên trong bồi thẩm đoàn không bao giờ và không cần có mặt tại hiện trường !!! Khi xử án và kết án thì chỉ cần nhân chứng, vật chứng trung thực, khả tín là đủ rồi ông biết chưa?!

Và nhiều cái sai căn bản khác của ông Trần Trung Chính:


Các điểm 3.1, 3.2, 3.3,… cũng do ông Chính “tự nghĩ” và “tự nói” cho sướng miệng. Riêng đối với cử tri chúng tôi, ủng hộ UCV kỹ sư Đỗ Thành Công là ủng hộ một sĩ phu có sự hy sinh và có tâm huyết đối với công cuộc tranh đấu cho tự do, dân chủ và nhân quyền cho người dân Việt của chúng ta đang còn chịu khổ ải dưới ách độc tài toàn trị của bọn cộng sản hèn với giặc ác với dân. Bên cạnh đó, khu vực 27 của tiểu bang California có đến hơn 35,000 cử tri Việt, tại sao chúng ta không quyết tâm để có một đại diện dân cử Việt tại đây. Và trong 3 ứng cử viên Việt đã ghi danh cho khu vực này: Madison Nguyễn, Vân Lê, và kỹ sư Đỗ Thành Công, cử tri người Việt quốc gia còn quan tâm đến vân mệnh đất nước, người dân Việt đều không thể bỏ qua UCV Đỗ Thành Công như một chọn lựa xứng đáng nhất.

***Với những cái sai căn bản của ông Chính mà tôi đã đưa ra ở trên cộng với cách viết cảm tính, chủ quan, lý luận hời hợt, thiếu logic trong bài viết "dài lòng thòng đầu voi đuôi chuột" của ông Trần Trung Chính khiến bài viết của ông không còn một chút giá trị để các nhân sĩ trí thức , dân cử, nhà truyền thông và ứng cử viên có tâm huyết, có tầm cỡ của cộng đồng chúng ta phải quan tâm phản biện. Riêng tôi chỉ trả lời ông lần này thôi nhé , vì đối với cá nhân tôi nói hay viết phản hồi lại cho một người chỉ mới biết “một nửa sự thật” do kém cõi trong nhận định, hay do lười biếng không study homeworks, nhưng ưa chơi nỗi đưa ra bài viết làm mất thì giờ người khác là một điều chắc chắn không xảy ra lần thứ hai.

***Và xin mượn lời ông/anh Vũ Linh Châu để kết luận cho cách ứng xử đúng đắn của hầu hết những người Việt quốc gia có tâm thức và lập trường đúng đắn là:


- Hiện nay, Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ là một đồng thuận duy nhất và cuối cùng của Người Việt quốc gia tại hải ngoại.
- Triệt hạ được Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ là tận diệt được tất cả mọi lực lượng, mọi hành động chống Cộng tại hải ngoại.


Và nhắn ông Trần Trung Chính nên tìm đọc cái đoạn kết nhiều ý nghĩa trong thư gởi Bộ trưởng ngoại giao John Kerry của ông chủ tịch CĐ Người Việt Hoa Kỳ, Mr. Đỗ Đình Phúc:

"... Nếu một vị nào đó không cảm thấy thoải mái với Lá cờ Vàng, thì xin đừng tìm đến với chúng tôi.

Việc làm bất kính của ông Đại Sứ Osius đã xúc phạm tình cảm thiêng liêng và niềm tự hào của tập thể người Mỹ gốc Việt. Chúng tôi đang chờ sự giải thích của ông Bộ Trưởng và lời xin lỗi của ông Đại Sứ".

Trần Quang Minh

++++++++++++++++++++++

Gởi ông Chính bài viết của Tony T., một thân hữu trong lãnh vực nghiên cứu luật, viết về khía cạnh vi hiến của thái độ và hành động gỡ bỏ Cờ Vàng và tất cả biểu tượng Cờ Vàng của đại sứ Ted Osius.

Kính gởi quý vị quan tâm!

Sau khi đọc xong bài viết của Trần Đại Việt phê bình “Bài viết về Đại Sứ Osius và Cờ Vàng”, thì tôi thấy là tác giả hoàn toàn "missed the point" về 1st Amendment của US Constitution.

The author argued that Ambassador Osius was only doing the Viet community a favor by visiting and "updating" the progress he had made in Vietnam, and implied that he did not have to. He further argued that Bộ Ngoại Giao (BNG) has protocols to accomplish diplomatic missions smoothly. Finally, he argued that in visiting the Viet communities Ted Osius (TO) had a right to wear the Red Flag lapel on his suit.

He either missed the point entirely or was very selective when it came to interpreting the First Amendment. The First Amendment provides that Congress shall make no law abridging the Freedom of Speech/Expression, Press, Association, and Religion. The court generally looks to whether the regulation of speech is content-based or content-neutral. If the regulation is content-based, then the Strict Scrutiny test applies. If the regulation is content-neutral, then the less stringent Intermediate Scrutiny test applies.

Here, the incident involved a necklace that had the Yellow Flag on it. This was not content-neutral because it specifically banned only necklaces with the Yellow Flag on it, instead of all necklaces. Therefore, the regulation is content-based. Thus, the Strict Scrutiny test applies.

To ban (by government regulation) some one from expressing her Freedom of Speech/Expression is very tough because the regulation must pass the Strict Scrutiny test, which is the toughest test to pass. It requires that the regulation is: (1) Necessary, (2) to advance the compelling government interest, (3) and it is narrowly drawn.

Here, the author argued that TO had the right the wear the Red Flag. Well, it's true because the 1st Amendment gave him that right. The 1st Amendment also applied to chị Ngọc wearing her necklace with the Yellow Flag.

We already received the clarification that there is no "policy" banning anyone from wearing a necklace with the Yellow Flag when attending an event at a government building (City Hall). Even if there were a "policy" like the author suggested, it would be nearly impossible to pass the Strict Scrutiny test.

NECESSARY:

If the goal, like the author claimed, is to establish smooth relationship with the Hanoi government, then was banning the necklace necessary?

During the 1984 Republican National Convention, Johnson (a protester) burned the American flag in front of Dallas City Hall to protest the policies of the Reagan administration and some Dallas-based corporations. No one was physically injured or threatened with injury, although several witnesses were seriously offended by the flag burning. He was convicted of desecration of a venerated object, in violation of a Texas statute. Texas argued that the statute was necessary to maintain the peace. The Texas Court of Appeals reversed and the US Supreme Court affirmed that the Johnson’s burning of the flag was constitutionally protected under the 1st Amendment.

The Court held that Johnson’s act of burning the flag did not disturb the peace because it did not incite any violence and no one was hurt. His action injured no one except that he seriously offended a few bystanders. Here, the act of wearing the necklace with the Yellow Flag on it did not prevent the US from achieving its diplomatic goals with Vietnam smoothly. Diplomatic goals are achieved through negotiation, not by whether an individual half way around the world wore a necklace with a Yellow flag on it.

Therefore, making an attendee remove the necklace before entering is not necessary to ensure that the US achieves its goals with Vietnam smoothly.

Thus, it was not necessary.

ADVANCE COMPELLING INTEREST:

Here, the compelling government interest, like the author claimed, is to achieve the goals smoothly in dealing with Vietnam. Achieving diplomatic goals with another country is an important government interest, however it is not compelling enough to ban an attendee from wearing a Yellow Flag necklace at City Hall, and therefore, will unlikely pass the Constitutional muster.

NARROWLY DRAWN:

In the Flag burning case, the US Supreme Court held that the Texas statute was not narrowly drawn enough to encompass only those flag burnings that were likely to result in a serious disturbance of the peace, since Johnson’s flag burning did not threaten such a reaction. The Court admitted that a serious offense occurred, but there was no breach of peace. One cannot equate a serious offense with incitement to breach the peace. Expression may not be prohibited on the basis that an audience that takes serious offense to the expression may disturb the peace, since the Government cannot assume that every expression of a provocative idea will incite a riot.

Here, the regulation was not narrowly drawn because it did not specify which conduct of an attendee in a government building (City Hall) would hinder the US from achieving its goals smoothly. In other words, it offers no guidance as to what constitutes conducts that prevent the US government from achieving its diplomatic goals smoothly with the Hanoi government.

Thus, regulation was not narrowly drawn.

ALTERNATIVE:

Here, TO can choose to take pictures with the Yellow Flag or not, that's his choice. If he chose not to take pictures with the Yellow Flag, he risked alienating the Viet communities, but that's a choice he could make. However, he does not have a choice to violate the 1st Amendment rights of an attendee at a government building by making organizers remove all Yellow Flags, or banning an attendee from wearing the Yellow Flag necklace.

Here, we received the clarification that there is no such policy. Thus, in this case, why does the 1st Amendment apply to TO but not chị Ngọc? Does the author imply that because TO is doing good for the Viet communities, therefore, he is immune to 1st Amendment violation of a Vietnamese-American? Or did the author imply that as Vietnamese-Americans, we should be subservient to someone doing us a favor and "shut up" even if that conduct violated our 1st Amendment rights? In either situation, that is scary advice from someone who claimed to be from "Nhóm Ý Thức tại San Jose".

Respectfully,

Tony T.

 

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++

<ChinhNghiaViet@yahoogroups.com>
Subject: [ChinhNghiaViet] Fw: Hoàng Ngọc An -về bài của Trân Trung Chính (Ngoại giao-ngoại cảm-giao cảm)

 

LGT: một vài người từ Chu Văn An 1968 gửi bài của Trần Trung Chính và khen nức nở. Tôi xem sơ. Thấy ông này binh vực Ted Osius thì tôi trả lời một lần duy nhất cho ông ta. Ý của tôi mầu vàng đất, của ô Chính mầu đen. Tôi chỉ reply all trên mail của một người lạ hoắc là Thong [tncle@yahoo.com], tự nhiên gửi đến tôi, chứ không thì giờ coi ai là người quen, ai không..và tôi  để tất cả ở bcc.

sau mail này, xin không ai gửi cho tôi dưới dạng cc vì tôi không muốn địa chỉ bị lộ rồi nhận quá nhiều mails..

Hoàng Ngọc An

 N G O  I   G I A O  ,   N G O  I   C  M   và   G I A O   C  M

 

Trần Trung Chính

 

Từ điển Việt Nam định nghĩa như sau :

Ngoại giao : sự giao thiệp với nước ngoài để bảo vệ quyền lợi của quốc gia mình và để giúp giải quyết những vấn đề quốc tế chung.

Ngoại cảm : bệnh do thời tiết tác động đột ngột đến cơ thể.

Giao cảm : thông cảm được với nhau, cùng có những cảm xúc tương tự như nhau.

Khoảng 5- 7 năm trở lại đây, từ trong nội địa Việt Nam , báo chí và dân chúng có đề cập  đến những “nhà ngoại cảm” là những người có năng khiếu “đặc biệt” có thể cảm nhận được vị trí an táng của những người đã chết từ hơn 30 -40 năm trước để thân nhân + con cháu có thể tìm đến địa điểm đã chôn cất những người chết nói trên nhằm “cải táng” đem hài cốt của người đã chết về “tái an táng” tại quê quán của họ. Như vậy, định nghĩa của nhóm từ “ngoại cảm” của từ điển Việt Nam không dính dáng gì với nhóm từ mới “ngoại cảm” mà chúng tôi vừa nêu ra. Và chúng tôi cũng  dùng nhóm từ “ngoại cảm “ trong bài viết này có liên quan mật thiết với nhóm từ mới (có nghĩa là định nghĩa của từ điển Việt Nam không phải là điều chúng tôi muốn đề cập tới ).

Bác sĩ Thú Y Trần Quang Minh là Giáo Sư Thỉnh Giảng của Trung Tâm Quốc Gia Nông Nghiệp Sàigòn, ở trong trường học ông dạy chúng tôi về kỹ thuật. Nhưng sau khi tốt nghiệp. ông là cấp chỉ huy của chúng tôi (Bác sĩ Trần Quang Minh  giữ chức Tổng Giám Đốc -Tổng Nha Nông Nghiệp từ 1972 đến 1974). Trước khi  trở về nhiệm sở tại các địa phương, lời dặn dò của ông được chúng tôi coi như lời dạy bảo về phương cách xử thế, cho đến nay đã 43 năm trôi qua, tôi vẫn còn nhớ một đôi điều chính yếu có thể kể lại sau đây :

Điều thứ nhất : không tự xưng là “ con , em “ nơi công sở. Đại danh từ lịch sự nhất được xử dụng là “TÔI” đối với mọi người. Vì các anh các các chị đã trưởng thành và nhà trường đã huấn luyện các anh các chị trở thành những người đại diện của chính quyền trung ương tại địa phương. Danh xưng “con , em “ chỉ dùng trong phòng khách gia đình mà thôi.

Điều thứ hai : khi các anh các chị đang ở trong nhiệm sở, bất kỳ ai dù lớn tuổi hay cấp bậc cao hơn đến nhiệm sở của mình (dù bất cứ mục đích gì) thì trong vị thế chủ nhà, các anh các chị phải giơ tay  + bắt tay trước, sau đó mới mời vào bên trong nhiệm sở . Trường hợp đó giống như một vị khách không được gia chủ lên tiếng mời vào thì không ai dám bước vào nhà.

Điều thứ ba : nên gọi nhau bằng các chức vụ đang giữ (tương tự như trong quân đội, xưng hô với nhau bằng cấp bậc) . Sự xưng hô như thế sẽ làm cho cấp chỉ huy tại địa phương gia tăng uy tín với quần chúng.

Điều thứ tư : Không có chuyện bắt tay bằng 2 tay, nếu vị khách đáng kính trọng hơn ( vì tuổi tác hay vì cấp bậc địa vị cao hơn) thì phía chủ nhà chỉ cần cúi đầu chào sau khi lắc tay một vài lần.Khi bắt tay, thì cả 2 phía chủ và khách phải mặt đối mặt, đôi mắt nhìn nhau trong vị thế bình đằng và thân hữu.

Đại Sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam , ông Ted Osius khi trở lại Hoa Kỳ có ghé thăm Cộng Đồng Việt Nam tại San José (bắc Cali) . Chính tại City Council Chamber của thành phố San José, có một số sự kiện rắc rối đã xảy ra  mới đầu thì nhỏ nhưng sau đó được thổi phồng và thêm thắt nhiều điều không thực, khiến Ban Đại Diện CĐ VN  miền Nam Cali, Ban Đại Diện CĐ VN vùng Washington D.C. …đồng loạt lên tiếng “phản đối” ông Đại Sứ,  thậm chí có nơi còn gửi Thư Phản Đối đến Ngoại Trưởng John Kerry (qua Bộ Ngoại Giao)…

Nhận xét của người viết bài có thể liệt kê như dưới đây :

1/ Ông Đại Sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam theo thông lệ khi trở lại Hoa Kỳ, thường hay tiếp xúc với người Việt tại những nơi tập trung đông đảo người Việt như Orange County, San José và vùng phụ cận, Houston – Texas, Washington D.C. và những vùng lân cận như Virginia, Maryland , Delaware…Sự gặp gỡ này nhằm mô tả những công việc mà ông Đại Sứ đã và đang làm trong nhiệm kỳ 2 năm của ông Đại Sứ. Đây là những options chứ ông Đại Sứ Mỹ tại Việt Nam không có “bốn phận” phải “giãi bầy” như một số ông bà Việt Nam ngộ nhận !!! Chuyện rắc rối khởi đi từ Tiến Sĩ Đỗ Hùng – trích dẫn từ thư của ông gửi bà Dân Biểu Zoe Lofgren : ...  “ Ông Đại Sứ này đã không tỏ thái độ kính trọng cộng đồng chúng tôi khi ông cố tình không yêu cầu không trưng bày lá cờ vàng truyền thống tự do của chúng tôi tại bất cứ nơi nào ông ta đến...” Ngưng trích. Theo sự hiểu biết của tôi Tiến Sĩ Đỗ Hùng đã mắc phải những sai lầm nghiêm trọng :

1.1 Sai lầm thứ nhất : Buổi gặp mặt giữa ông Đại Sứ Ted Osius và Cộng Đồng Việt Nam tại San José do Hội Đồng Thành Phố phối hợp với văn phòng của 2 dân biểu liên bang là bà Zoe Lofgren và ông Mike Honda đứng ra tổ chức, buổi họp diễn ra trong Council Chamber chứ không phải là tòa nhà của Liên Bang. Ông Đại Sứ Ted Osius là khách được mời để nói, một số người Việt Nam là khách được mời để nghe ( theo hình trên YouTube thì tôi thấy số người Việt cũng không đông lắm, có lẽ cũng không quá 90 người, chỉ có bà Amy Dương là vợ ông Đỗ Hùng đến tham dự mà ngay cả 2 Ban Đại Diện Cộng Đồng  cũng không có ai) . Đã là khách thì cả 2 không có quyền gì tranh chấp nhau, tất cả phải do chủ nhà sắp xếp và điều động.

 

Hoàng Ngọc An: điều ông Trần Trung Chính  viết:  chỉ đúng một phần. Không ai tranh chấp với ai ở đây.Chủ nhà, hai vị dân cử,  Zoe Lofgren và ông Mike Honda, biết rất rõ cộng đồng người Việt tại CA. Khi 2 vị khách cùng được mời đến một buổi tiệc thì cả hai đều phải có những cái “tối thiểu” đối với chủ nhà và đối với nhau. Ô Ted, hiểu rất rõ, Who, quan tâm đến những vấn đề ông ta trình bày: cộng đồng người Việt. Ted, không nói cho dân VN trong nước nghe. Ted, cũng không nói cho Lofgren và Mike nghe.

 

1.2 Sai lầm thứ hai : Ông Đỗ Hùng không phân biệt nổi sự khác biệt giữa RIGHT và PRIVILEGE.  Tôi có thấy trên Youtube, cô thư ký của Tòa Thị Chính yêu cầu bà Đỗ Minh Ngọc tháo bỏ khăn choàng cổ có hình cờ VNCH. Tôi cho rằng lời yêu cầu này không vi hiến và cũng không xúc phạm đến dân quyền của bà Minh Ngọc. Tôi cũng không lôi vào bài viết những định nghĩa về Right và Privilege của từ điển Webster, chỉ nhắc Tiến Sĩ Đỗ Hùng và các đồng chí của ông là thí dụ về privilege , từ điển đã đưa ra thí dụ “use of the library is a privilege, not the right “. Do đó khi bước vào phòng hội của Council Chamber, tức là bà Minh Ngọc phải hiểu là quyền sử dụng phòng họp của Council là quyền ưu tiên của sở hữu chủ, trong khi Tiến Sĩ Đỗ Hùng làm đơn khiếu nại với Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ về Quyền Lợi (Right) của người tỵ nạn Chống Cộng.

Hoàng Ngọc An: quyền sử dụng phòng hội để mời Ted, thuộc 2 vị dân cử. Họ đã mượn county council. Nơi này, county council,  có thể coi là một “public place” và không hẳn là một “lãnh địa chính quyền” ( vd như Tòa nhà quốc hội hay tuần Dương hạm...) để có sự “thiếu tế nhị” của HK dành cho VC khi treo cờ vàng VNCH. Sau, quyền đeo dây  ( coi như vật trang sức) thuộc thẩm quyền người dân. Sự vi phạm chỉ có khi một người A đeo dây có dấu hiệu Quốc Xã vào nhà thờ Do Thái. Chủ ( 2 vị dân cử) khách (Ted, cộng đồng người Việt): không có gì conflict. Ted: do chính phủ liên bang giao trách nhiệm. 2 vị dân cử: trông vào phiếu của cộng đồng Việt vì sỉ số này khá đông. Vì thế, nhân viên nào yêu cầu bỏ sợi dây vàng: sai. Chính Ted cũng đã thừa  nhận: Bà Minh Ngọc có quyền đeo. Ông Trần Trung Chính, vì lý do gì, cố tình ngụy biện cho việc này? Ông đứng ở đâu trước lằn ranh quốc cộng vậy? 

 

Tôi cũng đã đọc thư trả lời của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ , nhiều người Việt cho rằng đây là lá thư trả lời “Ba Phải” không giải quyết được cái gì cả. Nếu tôi là giáo sư dạy Luật, tôi đã phê ngay vào lá thư của Tiến Sĩ Đỗ Hùng bằng bút đỏ, đó là OUT OF SUBJECT (dịch ra là : Đơn Khiếu Nại Bị Lạc Đề )

Hoàng Ngọc An: tôi không coi lá thư ô Đỗ Hùng nên miễn ý kiến.

 

1.3 Sai lầm thứ ba : Năm 1975, ông Đỗ Hùng, ông Nguyễn Xuân Nam, ông Bùi Văn Phú, ông Đỗ Thành Công...đều là những người còn đang đi học, chưa bao giờ làm công chức nên cứ khăng khăng cho là khăn choàng cổ của bà Minh Ngọc là lá cờ VNCH. Học thuyết CHÍNH DANH  của Nho Giáo chỉ ra rằng chúng ta phải gọi đúng tên sự việc hay sự vật đang xảy ra : bà Đỗ Minh Ngọc đeo khăn choàng cổ có thêu 3 sọc đỏ trên nền vàng – nghĩa là có hình ảnh của lá cờ VNCH, chiếc khăn này vẫn là chiếc khăn choàng cổ chứ không thể là lá cờ VNCH, bởi vì nếu là lá cờ phải có kích thước đúng với quy định về mặt hành chánh ( chiều dài , chiều ngang và các khoảng cách của các sọc đỏ phải tỷ lệ tương ứng với kích thước của lá cờ ). Thêm nữa, nếu là lá cờ thì phải có cột cờ - dù là lá cờ ở vị trí cố định hay di chuyển : trong các cuộc diễn binh của QL/ VNCH , toán quốc quân kỳ di chuyển đến trước mặt Tổng Thống chủ tọa buổi lễ, khi sĩ quan điều hành buổi chào cờ hô  khẩu lệnh : “Khai quân hiệu” thì dàn kèn của quân nhạc  thổi nhạc quân hiệu, sau đó vị sĩ quan nghi lễ hô khẩu lệnh : “Chào cờ” thì chỉ có quân kỳ nghiêng ở vị trí 45 độ, trong khi quốc kỳ vẫn đứng thẳng. Điều này được giải thích như sau : quân kỳ nghiêng 45 độ là để chào kính vị Tổng Tư Lệnh Tối Cao của Quân Đội, trong khi Tổng Thống vẫn là công dân của quốc gia, bắt buộc Tổng Thống phải chào kính Quốc Kỳ (tuyệt đối không có chuyện Quốc  Kỳ chào kính Tổng Thống).

Lá cờ có cột cờ thì có thủ tục Thượng Kỳ và Hạ Kỳ, nếu dùng trong việc Phủ Kỳ cho những người có công với đất nước thì cũng có thủ tục Xếp Kỳ để trao lá cờ cho người thừa kế. Bà Đỗ Minh Ngọc chỉ quấn khăn choàng cổ có hình cờ VNCH thì lại càng chứng minh rằng cái mà bà Minh Ngọc đã và đang sở hữu suốt 20 năm qua, không thể được gọi là lá cờ VNCH !!!

 

Hoàng Ngọc An: tôi đồng ý. Khăn choàng cổ gợi nhớ biểu tượng “ cờ vàng”. Các ông kia, có vẻ “vắn tắt”, chớ không phải ngu đến độ không biết khăn choàng khác với lá cờ. Ông Trần Trung Chính: đã bới bèo ra bọ: không đúng. Lại còn có vẻ dài dòng văn tự lá cờ, cột cờ cứ làm như thiên hạ ngu hết cả, chỉ mình khôn thì phải?!

 

Cá nhân tôi kết luận rằng những rùm beng của Tiến Sĩ Đỗ Hùng là trò chơi “dơ bẩn” của những kẻ cơ hội chủ nghĩa mưu tìm những sơ hở (không có) của ông Đại Sứ Ted Osius để tự built credit tốt cho cá nhân ông sau này ra ứng cử chức dân biểu tiểu bang. Có điều ngay trước mắt,Tiến Sĩ Đỗ Hùng đang dọn đường cho ứng cử viên Đỗ Thành Công sẽ ra tranh cử chức vụ dân biểu tiểu bang đơn vị số 27 sẽ bầu cử trong năm 2016 .

 

Hoàng Ngọc An: Ai cũng có quyền lợi dụng cơ hội, hoàn cảnh XYZ nào đó,  để tự đánh bóng, hầu “buil credit” dọn đường làm một việc gì đó. Ông Chỉnh chỉ trích ông Đỗ Hùng trong trường hợp này: sai. Cũng như tôi nhận xét có vẻ ông lợi dụng vụ này để “tấn công” Đỗ Hùng, Đỗ Thành Công, nhằm mục đích “buil credit chống Hùng-Công” thì phải? ( cười cười).

 

Trong khoảng 2 năm trở lại đây, Tiến Sĩ Đỗ Hùng cùng với nhà báo Huỳnh Lương Thiện và Kỹ Sư Nguyễn Tấn Thọ đang tán trợ một số ứng cử viên người Việt vào các chức vụ dân cử. Nhà văn Nguyễn Thiếu Nhẫn gọi bộ ba này là “BA ÔNG BUÔN VUA” , sự so sánh này hơi có vẻ khập khiễng vì 2 nghị viên mới đắc cử là Luật Sư Nguyễn Tâm của khu vực 7 và ông Nguyễn Mạnh của khu vực 4 không thể so sánh với hoàng đế Tần Thủy Hoàng trong bất cứ lãnh vực nào. Bài viết này chỉ nhắc tới ông Đỗ Hùng vì 2 ông Huỳnh Lương Thiện và Nguyễn Tấn Thọ im hơi lặng tiếng trong vụ rắc rối giữa Đại Sứ Ted Osius và cộng đồng VN vùng Bắc Cali.

 

Hoàng Ngọc An: 2 ông kia im lặng. Rồi sao? Ông muốn nói gì đây, thưa ông Chỉnh?

 

2/ Trên youtube, chúng tôi nhận thấy bà Đỗ Minh Ngọc nói chuyện với một nữ thư ký làm việc trong văn phòng Tòa Thị Chính , dường như nữ thư ký này làm việc trong văn phòng của nghị viên ASH KALRA. Chúng tôi không tin lắm vào hình ảnh này vì chúng ta nhớ lại rằng vào dịp Tết Mậu Thân , bức ảnh Tướng Nguyễn Ngọc Loan kê súng lục bắn nát đầu tên khủng bố Bảy Lốp trên đường Sư Vạn Hạnh gần trước  cửa chùa Ấn Quang. Bức ảnh này làm tan nát cuộc đời của Tướng Loan…người phóng viên Hoa Kỳ chụp bức ảnh ấy thăng tiến trong sự nghiệp ký giả của ông, nhưng năm 1996, trước khi Tướng Loan qua đời vào ngày 14 tháng 7 năm 1997, ký giả Hoa Kỳ đã đến gặp Tướng Loan xin ông tha lỗi vì bức hình chỉ nói lên “một phần sự thực”, mà “một phần sự thực” thì không bao giờ là “sự thực”. Tướng Loan chỉ nói : “ Anh làm nhiệm vụ của anh, còn tôi làm nhiệm vụ của tôi”.

Vì không một ai được nghe những gì 2 người nói với nhau, cho nên những suy luận sau này đều chỉ là phỏng đoán hoặc là “nghe nói lại” .

Hoàng Ngọc An: ông có thể gửi mail hỏi bà Minh Ngọc. Đó là cách làm việc hay nhất, thay vì ông ngồi nhà và “suy luận”.

 

Sự việc  trở nên rắc rối và nhiêu khê khi bà Minh Ngọc hỏi ông Đại Sứ Ted Osius là bà có quyền đeo khăn choàng cổ có hình ảnh lá cờ VNCH hay không ?  Ông Đại Sứ nói là bà có quyền đeo khăn choàng cổ có hình ảnh lá cờ VNCH và chính ông chụp chung với bà Minh Ngọc và bà Amy Duong (là vợ của ông Đỗ Hùng) ngay trong phòng họp mà bà Minh Ngọc vẫn đang quấn trên cổ khăn choàng có hình ảnh lá cờ VNCH.

3/ Ngay sau  khi Tiến Sĩ Đỗ Hùng khởi động vụ ông Ted Osius gặp rắc rối với chiếc khăn choàng cổ có hình ảnh lá cờ VNCH, trên diễn đàn ảo người ta thấy ông Đỗ Thành Công viết bài tham luận chính trị với ngụ ý là qua việc làm của ông Ted Osius, Tổng Thống Obama đang nắn gân cộng đồng Việt Nam (bài viết của ông Đỗ Thành Công tôi đã download và in ra để làn đối chứng, chứ không phải là nói khơi khơi). Tôi lấy làm buồn mà cho ông Đỗ Hùng hay rằng công cuộc “đầu tư” của ông vào ông Đỗ Thành Công rồi sẽ chẳng nên cơm cháo gì vì trình độ chính trị của ông Đỗ Thành Công chỉ ngang ở cấp độ xã trưởng, mà nay lại ra ứng cử chức vụ dân biểu tiếu bang thì có phải là overload không ? Tôi nêu ra những luận điểm sau đây để chứng minh rằng “chim se sẻ chẳng thể bay cao và có tầm nhìn như chim đại bàng được”

Hoàng Ngọc An: có vẻ mục đích của ô Chỉnh là “hạ” ông Đỗ Hùng và Đỗ Thành Công? Tôi đang hỏi đấy nhé. Tôi không quy chụp. Theo tôi : Đỗ Thành Công, nếu có khá đủ tài và đức, ra ứng cử dân biểu, thì đó là điểm tốt cho cộng đồng.

3.1 Luận điểm thứ nhất : cộng đồng Việt Nam quy tụ ở California, Texas và Washington D.C. –Maryland – Virginia không đủ là cộng đồng lớn mạnh trong việc bỏ phiếu bầu cử. Điển hình Texas là đất dụng võ của Đảng Cộng Hòa, California là đất dụng võ của Đảng Dân Chủ, cho nên Đảng Cộng Hòa không tung tiền quảng cáo tại California và Đảng Dân Chủ cũng không phí tiền tại Texas. Do vậy Ông Obama không có “qưởn” để đi nắn gân cộng đồng Việt Nam tại California làm quái gì !!!

Hoàng Ngọc An: Tôi cho là Ông Chính suy luận không đúng.  “Nắn gân” mà Đỗ Thành Công dùng, theo tôi suy luận và hiểu: đó là chinh phủ Mỹ muốn thăm dò, vào 2015, sự gắn bó với biểu tượng cờ vàng của cộng đồng người Việt, đang ở “level” nào? Không dính líu gì đến “tranh cử” giữa Cộng Hòa-Dân Chủ. Tóm lại, cái “hiểu” của tôi và ông Chính về hai chữ “nắn gân” của Đỗ Thành Công, quý vị netters xét coi, ai có lý hơn? ( cười cười).

3.2 Luận điểm thứ hai : Cộng Đồng Do Thái rất có ảnh hưởng mạnh trên chính trường Hoa Kỳ từ xưa đến nay – đó là một điểm không thể tranh cãi. Người gốc Do Thái tại Hoa Kỳ nắm giữ tiền bạc qua các ngân hàng và họ lèo lái dư luận chính trị Hoa Kỳ vì họ cũng nắm gọn truyền thông – báo chí –truyền hình. Vậy mà khi Tổng Thống Obama ra lệnh cho ngoại trưởng John Kerry tiến hành đàm phán với Iran về vấn đề hạt nhân ,họ lên tiếng phản đối dữ dội, nhưng họ không cản được Hành Pháp Obama vì chính phủ Hoa Kỳ tiến tới thỏa hiệp với Iran vì quyền lợi của Hoa Kỳ, chứ không phải tuân theo ý muốn của chính phủ và nhân dân Do Thái. Như chúng ta đã từng chứng kiến, cộng đồng Do Thái chỉ vận động được Đảng Cộng Hòa mời Thủ Tướng Nettayahu sang Hoa Kỳ đọc một bài diễn văn nẩy lửa trước Hạ Nghị Viện Hoa Kỳ. Câu hỏi được đặt ra là cộng đồng Việt Nam có uy lực để tiến cử một người Việt có tầm cỡ như Thủ Tướng Do Thái không ? Câu trả lời là KHÔNG THỂ . Vậy tôi xem câu “Tổng Thống Obama muốn nắn gân cộng đồng VN do ông Đỗ Thành Công viết, chỉ là lời “tự sướng” của một ông có trình độ chính trị cấp xã mà dám ra tranh cử chức dân biểu tiểu bang .

Hoàng Ngọc An: ông Chính lý luận dựa trên cái “hiểu” của ông về câu viết của người khác. Miễn ý kiến vì tiền đề trật thì hậu ý cũng trật.

 

3.3 Luận điểm thứ ba : cộng đồng tỵ nạn Cuba đến Hoa Kỳ trước cộng đồng Việt Nam 18 năm, số lượng đông đảo không thua gì người Việt tỵ nạn nhưng họ có sức mạnh hơn chúng ta vì họ chỉ tập trung ở Florida, họ có một Thượng Nghị Sĩ đại diện cho bang Florida trong Thượng Viện. Nhưng khi chính phủ Obama giải tỏa cấm vận và bình thường hóa bang giao thì cộng đồng Cuba chỉ lên tiếng chống đối cho “phải phép “ mà thôi. Theo tôi, tình trạng kinh tế của nước Cuba đã quá bết bát, cho nên không thấy Fidel Castro, Raul Castro... hay bất cứ lãnh tụ nào của Cuba dám “gáy” là đã chiến thắng đế quốc Mỹ. Những người Công giáo phát biểu một cách “tự sướng” cho rằng là nhờ công lao vận động của Giáo Hoàng Francisco. Nước Mỹ bao vây cấm vận Cuba từ 1958 (gần 60 năm), cả 2 anh em Fidel và Raul đều năn nỉ đầu hàng Hoa Kỳ, Tổng Thống Obama chấp thuận việc đầu hàng vô điều kiện đó vì chi phí giúp vực dậy kinh tế của Cuba sẽ rẻ hơn chi phí phải đối phó với Russia và China nếu Fidel cho 2 anh Cộng Sản nhảy vào Cuba. Việc bình thường hóa bang ngoài công dụng ngăn chận 2 anh Cộng Sản không vô sân sau phá nước Mỹ, còn là  việc Hoa Kỳ chiếm được lòng dân của Cuba : cứ nhìn những khuôn mặt tươi vui rạng rỡ của nhân dân Cuba trên đường phố khắp mọi nơi thì đủ tỏ họ mong muốn đất nước Cuba được HK tha tội biết chừng nào. Hay hoặc một ông già trả lời phóng viên quay trênTV là từ năm 1958 đến nay ông mới được ăn một cục kẹo chocolat !!!

Hoàng Ngọc An: ông Chính so sánh cộng đồng Việt với Cuba hay Do Thái: là sự so sánh rất ư buồn cười.( mỉm cười). Ba cộng đồng có vị trí, hoàn cảnh khác nhau xa. Tôi xin mượn câu của ô Chỉnh: có lẽ ông Chính đang “hí hửng’ với lý luận của mình ( tôi không ưa dùng chữ Tự Su…..) ( thở dài!). 

 

 

Tôi muốn hỏi ông Đỗ Hùng và ông Đỗ Thành Công là cộng đồng Việt Nam tỵ nạn có sức mạnh như cộng đồng Do Thái và cộng đồng Cuba hay không ? Nếu có, sức mạnh cộng đồng Việt Nam nằm ở chỗ nào ?

 

Hoàng Ngọc An: ông Chính lạc đề. Ổng đang bàn cái gì đây? Chỉ trích ông Đỗ Hùng và Đỗ Thành Công về việc  2 ông này chỉ trích Ted? ( nghĩa là ô Chỉnh cho rằng Ted đúng?). Rồi bây giờ ông lại nêu câu hỏi trên. Vậy chủ đề chinh trong bài của ông là cái gì? Ông đặt tựa ( Ngoại giao, ngoại cảm, giao cảm), có nghĩa là có 3 chủ đề chính? Dường như ít ai viết lách thời internet mà đưa đến 3 chủ đề chính trong một bài cả? Ông chịu khó học “writing” của Mỹ đi nhé.

Ngoại giao: coi như ông đã bàn tới về cái ngoại giao của Ted, Lofgreen và cộng đồng Việt trong đó có ông Đỗ Hùng và Đỗ Thành Công. Ngoại cảm dường như chưa nói? Còn giao cảm thì sao? Đến đây, tôi đếm, ông Chính đã viết tổng cộng khoảng 10 trang rồi thì phải?

 

Bi quan mà nói, tôi nhận thấy Cộng Đồng Việt Nam chỉ giỏi “đi đánh phèng la”. Nếu Tiến Sĩ Đỗ Hùng và kỹ sư Dỗ Thành Công cho rằng tôi nói sai, xin phản bác và dẫn chứng cụ thể .

 

Hoàng Ngọc An: Ông Chỉnh đứng trên quan điểm nào, vị trí nào để nói cộng đồng chỉ giỏi đánh phèng la?  Và khi nói thế, ông so sánh với Cuba và Do Thái? Vậy thì tôi hỏi ông Do Thái có bị mất nước  như cộng đồng người Việt quốc gia hay không? Do Thái có bao nhiêu nhà tài phiệt Mỹ gốc Do Thái đang nắm một số lãnh vực kinh tế Mỹ? Ông so sánh cam với hồng: kỳ cục quá. Trong 40 năm qua, mất nước, tị nạn, cộng đồng đã có khá nhiều thành tựu cho cả cá nhân và tập thể. Vì sao ông dám nói chỉ giỏi đánh phèng la? Những thành tựu 40 năm qua, bao gồm cả chinh trị, kinh tế, xã hội, giáo dục, ông tự search net lấy nhá.

 

4/ Có những netters lập luận rằng ông Ted Osius khi họp với  cộng đồng người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản lại đeo logo tuyên truyền biểu dương cho chế độ CSVN ! Chúng tôi đã nhìn kỹ logo ông Ted Osius đeo trên ngực, đó là logo tròn có đường kính cỡ 3cm kỷ niệm 20 năm bang giao giữa Hoa Kỳ và VNCS. Logo đó chỉ xác nhận rằng ông Ted Osius là Đại Sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam mà thôi , chúng tôi cho rằng kết tội logo này là chứng tích tuyên truyền cho chế độ CSVN chứng tỏ tác giả lời kết tội đó quá  trẻ con và ngây ngô kém hiếu biết vì ông Ted Osius chỉ là một thư lại của Bộ Ngoại Giao, ông phải tuân thủ thi hành những chính sách của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ hiện nay . Chúng ta không thể đòi hỏi một viên chức thư lại (công chức của chính phủ) có những lời nói và hành động giống như là một chính trị gia được (như trường hợp Thượng Nghị Sĩ John Mc Caine gọi VC là bọn bad guys hay như dân biểu liên bang Loretta Sanchez của Nam Cali lên án chế độ CSVN luôn luôn vi phạm nhân quyền … chả hạn). Những điều phân tích vừa nêu cũng có nghĩa là chính phủ Hoa Kỳ không có trả lương cho ông Ted Osius để đi tán dương cho chế độ của CSVN !!! Công việc tán dương chế độ CSVN là của đại sứ Việt Cộng tại Washing ton D.C. hay ít ra là của Lãnh Sự Việt Cộng tại San Francisco.

Hoàng Ngọc An: ông Chính nên chứng minh Who là người nói vầy “…lại đeo logo tuyên truyền biểu dương cho chế độ CSVN”. Nếu không tôi cho rằng ông là kẻ “put word” vào miệng người khác. Ông không thể đọc net, chôm chỉa ý tưởng dở hơi của vài kẻ tâm thần hay vc nằm vùng rồi hô hoán đó là tư tưởng của đa số người quốc gia. Ông Chính nghe đây: Ted đã sai khi đeo logo đến họp với cộng đồng người hải ngoại. Ông rõ chưa? Ted đeo cái đó khi Ted đến VN, dự buổi họp với vc thì đúng. Đến đây, ô Chính phân biệt được chưa? Hay tôi lại phải giải nghĩa nhiều hơn? ( thở dài).  Xem bài cũ của tôi ở đây: Hoàng Ngọc An -Định Nguyên đã viết sai những gì trong bài của ôn g ta

 

 

5/ Khi trả lời phỏng vấn của Đài THVN và chương trình phát thanh Phố Đêm của nhà báo Nguyễn Xuân Nam, chính ông Đỗ Hùng – cựu chủ tịch Ban Đại Diện CĐVN Bắc Cali – cũng xác nhận là ông không có tham dự buổi gặp gỡ của Đại Sứ Ted Osius . Như vậy những thành viên của BĐD / CĐVNHN Nam Cali cũng như các thành viên của BĐD / CĐVNHN tại vùng Washington D.C. v…v… đã có những hành xử của “những nhà ngoại cảm” bậc nhì theo sau lời nói và hành xử của  “những nhà ngoại cảm” đầu tiên tại San José.

 

Hoàng Ngọc An: người ta có thể không tham dự nhưng có miệng để hỏi, có mắt để đọc những gì mà người tham dự kể hay viết lại. Đó là một khía cạnh của truyền thông. Nếu ông Chính nói cộng đồng Nam Bắc CA, Dc là “ngoại cảm bậc nhì” thì dưới con mắt tôi, ông là “ngoại cảm bậc ba”, theo đinh nghĩa “ngoại cảm” của ông. Ông không tham dự buổi nói chuyện, ông ngồi coi TV thì cũng như mọi người đọc bài từ net vậy.

 

6/ Là một viên chức ngoại giao chuyên nghiệp, chắc chắn ông Ted Osius đã  “ learn “ (chúng tôi dịch là “rút tỉa kinh nghiệm”) về trường hợp của Trần Trường ở Nam Cali hồi tháng 2 năm 1999. Ông không khờ dại gì mà lại đi “tuyên truyền cho chế độ CSVN “ như tên khùng Trần Trường hồi 16 năm về trước.

Hoàng Ngọc An: are you sure, ông Chính? Ông hãy viết thư hỏi đã nhé. Ông viết “chắc chắn”, tôi thấy buồn cười tệ. Sau nữa, ông quy chụp, put word cho “ai đó’ là nói vầy vầy rồi ông lên mặt chửi đổng. Kỳ quá vậy ? ( thở dài sườn sượt).

 

Chúng tôi cũng đã đọc những bài viết về sự thắng lợi của Cộng Đồng người Việt ở Nam Cali nhưng không có ai chứng minh được những sự kiện thực tế : chính quyền địa phương của Hoa Kỳ vùng Nam Cali đã vô hiệu hóa “ quyền tự do phát biểu tư tưởng ” của Trần Trường  bằng những phương pháp “giang hồ” mà Hiệp Hội Các Luật Gia Bênh Vực Nhân Quyền  không thể kiện cáo gì được :

7A . Biện pháp thứ nhất : dược sĩ DANH (chúng tôi không nhớ họ và chữ lót) – đại diện cho tập đoàn chủ nhân khu business góc đường Bushard và Bolsa, cho biết Trần Trường đã hết hạn thuê mướn từ 2 năm trước và thời điểm 1999, anh ta chỉ trả tiền thuê nhà từng tháng một. Nay vì “quyền tự do phát biểu ý kiến “ của anh ta gây ra những cuộc biểu tình khiến các cửa  hàng khác không buôn bán gì được , nên dược sĩ DANH phải tống cổ y ra khỏi cơ sở thương mại mà y đã hết hạn thuê mướn, để các cơ sở thuê mướn khác trở lại buôn bán bình thường.

7B. Chính chuyên viên mở khóa  của  Westminster Police Department mở cửa tiệm của Trần Trường ở phía sau tiệm là làm xáo trộn di chuyển các vật dụng trong tiệm khiến sáng hôm sau Trần Trường tri hô lên là có kẻ trộm đột vào tiệm lấy cắp vật dụng . Cảnh Sát có đến để điều tra, nhưng họ lập biên bản là Trần Trường bị bắt quả tang “sang băng lậu” và chuyển hồ sơ cho Biện Lý Cuộc (District Attorney) để đưa Trần Trường  ra Tòa Hình Sự. Không tìm được lý do, netter Vũ Linh Châu cho rằng “Trời Phật” đã phù hộ cho người Việt Tỵ Nạn khóa mỏ được tên khùng Trần Trường. Thực tế không phải như vậy : không có Trời Phật hay Thượng Đế gì cả. Năm 1992, tại Los Angeles, xảy ra vụ Rodney King khiến cộng đồng người African – American nổi loạn, khiến sau đó riêng về mặt tiền bạc,thành phố Los Angeles đã phải mất trên 5 tỷ dollars để tái thiết những nơi bị đốt cháy , bị phá hoại.

Cộng Đồng người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản vùng Nam Cali ( bao gồm Orange County,  Los Angeles County, San Bernadino County, San Diego County …) qua lời kêu gọi của xướng ngôn viên Việt Dzũng và Minh Phượng đã tập họp biểu tình phản đối Trần Trường trong 2 ngày : thứ hai 22 tháng 2 năm 1999 và  thứ sáu 26 tháng 2 năm 1999. Số lượng người Việt tham dự trong mỗi ngày biểu tình suýt soát 40,000 – 50,000 người , được các đài truyền hình lớn của Hoa Kỳ quay trực tiếp từ trực thăng bay trên không. Trong 2 ngày biểu tình ấy, không có gì đáng tiếc xảy ra, nhưng nếu chính quyền địa phương không vô hiệu hóa Trần Trường để đến nỗi cộng đồng người  Việt tiếp tục biểu tình với số người tham dự đông đảo như vậy, thì chuyện bạo động phá hại tương tự như vụ Rodney King ở Los Angeles là sẽ nằm ở xác xuất rất lớn. Đó là lý do ngay buổi sáng thứ hai ngày 01 tháng 3 năm 1999, Trần Trường bị Biện Lý Cuộc  đưa ra tòa về tội sang băng lậu.

Ông Đại Sứ Ted Osius chưa bao giờ có ý định “đối đầu” với người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản và chúng tôi cũng nhận thấy rằng Ông Ted Osius có lẽ cũng chưa có ý định rời bỏ ngành ngoại giao để ra ứng cử làm chính trị gia, vì vậy chúng tôi cực lực lên án những kẻ mang ý hướng “ chẻ sợi tóc ra làm 10” để tự build credit hầu dọn dường cho mưu đồ cá nhân làm một cái gì đó . Thay vào đó , chúng ta nên có thái độ giao cảm là hãy nên thông cảm được với nhau , để cùng có những cảm xúc tương tự như nhau đối với các vấn đề hệ trọng hơn như vấn đề Trung Cộng đang tranh dành thế lực với Hoa Kỳ, như vấn đề các quốc gia và dân chúng Hồi giáo luôn luôn tìm cách đánh phá Hoa Kỳ để áp đặt quan niệm giáo lý thần quyền trên toàn thế giới…Hoặc giả nếu có những ai đó không giải tỏa được những ẩn ức thù ghét với Hoa Kỳ thì cũng nên áp dụng câu nói của  Tướng Nguyễn Ngọc Loan : “ Anh làm nhiệm vụ của anh, còn tôi làm nhiệm vụ của tôi “ .

 

Tôi cảm thấy quá mệt khi đọc đến đây. Người VN, nhất là cỡ tuổi ô Chính, xin lỗi nhá,  hay có tật dài, dai, dại, dở.

Mỹ đã làm thống kê vầy, bẩm với cụ Chính:

 

Sentence Length   Comprehension Rate

 

words                               100%

15words                           90%

19 words                          80%

28 words                          50%

The longer the sentence is, the harder it is to understand, bẩm cụ.

Cụ viết dài quá, tôi mờ mắt đọc hết nổi. Tóm lại, chủ đích của cụ là “cá nhân”. Cụ viết bài chỉ vì không muốn hai tên “khó ưa” là Đỗ Hùng, Đỗ Thành Công…tiếp tục thành công. That’s it.

Tôi không biết các ông trên và cũng chả biết cụ là ai. Tự nhiên có vài người  fw  bài của cụ,  rồi còn hí hửng khen cụ hay quá (cười cười) nên tôi đọc chơi. Đọc xong, tôi khó chịu vì cụ binh Ted, có vẻ như cụ chọn thế đứng “chênh vênh” gì đó. Có vẻ nhé, tôi không chụp mũ cụ đâu đấy.

 

Các ông Đỗ Hùng, Đỗ Thành Công,Bùi Văn Phú, Vũ Huynh Trưởng...và nhiều người nữa theo hùa các ông  ngay tại San Jose, tại San Francisco, hoặc ở Nam Cali, ở Texas, Washington D.C. ...v..v..được những người Việt khen ngợi là “chịu chơi” vì đã dám “đối đầu” với một viên chức ngoại giao của chính phủ Hoa Kỳ. Và các ông thừa sức để viết những “phản biện” về bài viết này của tôi. Tuy nhiên, sau những chỉ trích của tôi đã nêu ra trong bài viết này, nếu các ông  “phe lờ không lên tiếng” để cho sự việc chìm xuồng như tục ngữ Việt Nam có câu “cứt trâu để lâu hóa bùn” thì tôi sẽ chuyển các ông từ “những kẻ chịu chơi” biến thành “những kẻ chơi chịu”. Điều mong mỏi của tôi là những kẻ gây ra rắc rối thì sau khi biết nhận lỗi thì nên viết thư xin tha lỗi đến ông Ted Osius và Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ.

Tôi mong đợi cách ứng xử đúng đáng của các ông để chứng tỏ chúng ta là những người có ăn học và biết ơn đến chính phủ Hoa Kỳ.

Trần Trung Chính

Viết xong trong ngày Lễ Lao Động của Hoa Kỳ

San José 9/07/2015

 

Hoàng Ngọc An: Giê su ma lạy chúa tôi. Tôi “nhảy cóc” không đọc nữa vì cụ lan man quá, rồi đọc thấy đoạn “Tuy nhiên, sau những chỉ trích của tôi đã nêu ra trong bài viết này, nếu các ông  “phe lờ không lên tiếng” để cho sự việc chìm xuồng như tục ngữ Việt Nam có câu “cứt trâu để lâu hóa bùn” thì tôi sẽ chuyển các ông từ “những kẻ chịu chơi” biến thành “những kẻ chơi chịu”. Ố là la, các ông kia họ chưa “hưởn” trả lời ông và cũng có khi họ cho là ông lẩm cẩm thì sao nhỉ (cười cười). Còn tôi chỉ trả lời trên bài này của ông (vì nó được fw đến tôi cưa đấy) một lần duy nhất. Tôi không “hưởn”  cho lần hai. Vả lại, chỉ cần đọc một lần là netters đã có thể thẩm định bản lãnh, trình độ, lý luận của người viết. Đúng không thưa cụ?

Chào cụ

Hoàng Ngọc An

9/2015

 

 

++++++++++++++++++++++++++++++++++

 

< id="yui_3_16_0_1_1441855490325_4613">

NGOẠI GIAO, NGOẠI CẢM và GIAO CẢM

Trần Trung Chính

Từ điển Việt Nam định nghĩa như sau :

Ngoại giao : sự giao thiệp với nước ngoài để bảo vệ quyền lợi của quốc gia mình và để giúp giải quyết những vấn đề quốc tế chung.

Ngoại cảm : bệnh do thời tiết tác động đột ngột đến cơ thể.

Giao cảm : thông cảm được với nhau, cùng có những cảm xúc tương tự như nhau.

Khoảng 5- 7 năm trở lại đây, từ trong nội địa Việt Nam , báo chí và dân chúng có đề cập  đến những “nhà ngoại cảm” là những người có năng khiếu “đặc biệt” có thể cảm nhận được vị trí an táng của những người đã chết từ hơn 30 -40 năm trước để thân nhân + con cháu có thể tìm đến địa điểm đã chôn cất những người chết nói trên nhằm “cải táng” đem hài cốt của người đã chết về “tái an táng” tại quê quán của họ. Như vậy, định nghĩa của nhóm từ “ngoại cảm” của từ điển Việt Nam không dính dáng gì với nhóm từ mới “ngoại cảm” mà chúng tôi vừa nêu ra. Và chúng tôi cũng  dùng nhóm từ “ngoại cảm “ trong bài viết này có liên quan mật thiết với nhóm từ mới (có nghĩa là định nghĩa của từ điển Việt Nam không phải là điều chúng tôi muốn đề cập tới ). 

Bác sĩ Thú Y Trần Quang Minh là Giáo Sư Thỉnh Giảng của Trung Tâm Quốc Gia Nông Nghiệp Sàigòn, ở trong trường học ông dạy chúng tôi về kỹ thuật. Nhưng sau khi tốt nghiệp. ông là cấp chỉ huy của chúng tôi (Bác sĩ Trần Quang Minh  giữ chức Tổng Giám Đốc -Tổng Nha Nông Nghiệp từ 1972 đến 1974). Trước khi  trở về nhiệm sở tại các địa phương, lời dặn dò của ông được chúng tôi coi như lời dạy bảo về phương cách xử thế, cho đến nay đã 43 năm trôi qua, tôi vẫn còn nhớ một đôi điều chính yếu có thể kể lại sau đây : 

Điều thứ nhất : không tự xưng là “ con , em “ nơi công sở. Đại danh từ lịch sự nhất được xử dụng là “TÔI” đối với mọi người. Vì các anh các các chị đã trưởng thành và nhà trường đã huấn luyện các anh các chị trở thành những người đại diện của chính quyền trung ương tại địa phương. Danh xưng “con , em “ chỉ dùng trong phòng khách gia đình mà thôi.

Điều thứ hai : khi các anh các chị đang ở trong nhiệm sở, bất kỳ ai dù lớn tuổi hay cấp bậc cao hơn đến nhiệm sở của mình (dù bất cứ mục đích gì) thì trong vị thế chủ nhà, các anh các chị phải giơ tay  + bắt tay trước, sau đó mới mời vào bên trong nhiệm sở . Trường hợp đó giống như một vị khách không được gia chủ lên tiếng mời vào thì không ai dám bước vào nhà.

Điều thứ ba : nên gọi nhau bằng các chức vụ đang giữ (tương tự như trong quân đội, xưng hô với nhau bằng cấp bậc) . Sự xưng hô như thế sẽ làm cho cấp chỉ huy tại địa phương gia tăng uy tín với quần chúng.

Điều thứ tư : Không có chuyện bắt tay bằng 2 tay, nếu vị khách đáng kính trọng hơn ( vì tuổi tác hay vì cấp bậc địa vị cao hơn) thì phía chủ nhà chỉ cần cúi đầu chào sau khi lắc tay một vài lần.Khi bắt tay, thì cả 2 phía chủ và khách phải mặt đối mặt, đôi mắt nhìn nhau trong vị thế bình đằng và thân hữu.

Đại Sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam , ông Ted Osius khi trở lại Hoa Kỳ có ghé thăm Cộng Đồng Việt Nam tại San José (bắc Cali) . Chính tại City Council Chamber của thành phố San José, có một số sự kiện rắc rối đã xảy ra  mới đầu thì nhỏ nhưng sau đó được thổi phồng và thêm thắt nhiều điều không thực, khiến Ban Đại Diện CĐ VN  miền Nam Cali, Ban Đại Diện CĐ VN vùng Washington D.C. …đồng loạt lên tiếng “phản đối” ông Đại Sứ,  thậm chí có nơi còn gửi Thư Phản Đối đến Ngoại Trưởng John Kerry (qua Bộ Ngoại Giao)…

Nhận xét của người viết bài có thể liệt kê như dưới đây :

1/ Ông Đại Sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam theo thông lệ khi trở lại Hoa Kỳ, thường hay tiếp xúc với người Việt tại những nơi tập trung đông đảo người Việt như Orange County, San José và vùng phụ cận, Houston – Texas, Washington D.C. và những vùng lân cận như Virginia, Maryland , Delaware…Sự gặp gỡ này nhằm mô tả những công việc mà ông Đại Sứ đã và đang làm trong nhiệm kỳ 2 năm của ông Đại Sứ. Đây là những options chứ ông Đại Sứ Mỹ tại Việt Nam không có “bốn phận” phải “giãi bầy” như một số ông bà Việt Nam ngộ nhận !!! Chuyện rắc rối khởi đi từ Tiến Sĩ Đỗ Hùng – trích dẫn từ thư của ông gửi bà Dân Biểu Zoe Lofgren : ...  “ Ông Đại Sứ này đã không tỏ thái độ kính trọng cộng đồng chúng tôi khi ông cố tình không yêu cầu không trưng bày lá cờ vàng truyền thống tự do của chúng tôi tại bất cứ nơi nào ông ta đến...” Ngưng trích. Theo sự hiểu biết của tôi Tiến Sĩ Đỗ Hùng đã mắc phải những sai lầm nghiêm trọng :

1.1 Sai lầm thứ nhất : Buổi gặp mặt giữa ông Đại Sứ Ted Osius và Cộng Đồng Việt Nam tại San José do Hội Đồng Thành Phố phối hợp với văn phòng của 2 dân biểu liên bang là bà Zoe Lofgren và ông Mike Honda đứng ra tổ chức, buổi họp diễn ra trong Council Chamber chứ không phải là tòa nhà của Liên Bang. Ông Đại Sứ Ted Osius là khách được mời để nói, một số người Việt Nam là khách được mời để nghe ( theo hình trên YouTube thì tôi thấy số người Việt cũng không đông lắm, có lẽ cũng không quá 90 người, chỉ có bà Amy Dương là vợ ông Đỗ Hùng đến tham dự mà ngay cả 2 Ban Đại Diện Cộng Đồng  cũng không có ai) . Đã là khách thì cả 2 không có quyền gì tranh chấp nhau, tất cả phải do chủ nhà sắp xếp và điều động.

1.2 Sai lầm thứ hai : Ông Đỗ Hùng không phân biệt nổi sự khác biệt giữa RIGHT và PRIVILEGE.  Tôi có thấy trên Youtube, cô thư ký của Tòa Thị Chính yêu cầu bà Đỗ Minh Ngọc tháo bỏ khăn choàng cổ có hình cờ VNCH. Tôi cho rằng lời yêu cầu này không vi hiến và cũng không xúc phạm đến dân quyền của bà Minh Ngọc. Tôi cũng không lôi vào bài viết những định nghĩa về Right và Privilege của từ điển Webster, chỉ nhắc Tiến Sĩ Đỗ Hùng và các đồng chí của ông là thí dụ về privilege , từ điển đã đưa ra thí dụ “use of the library is a privilege, not the right “. Do đó khi bước vào phòng hội của Council Chamber, tức là bà Minh Ngọc phải hiểu là quyền sử dụng phòng họp của Councillà quyền ưu tiên của sở hữu chủ, trong khi Tiến Sĩ Đỗ Hùng làm đơn khiếu nại với Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ về Quyền Lợi (Right) của người tỵ nạn Chống Cộng. Tôi cũng đã đọc thư trả lời của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ , nhiều người Việt cho rằng đây là lá thư trả lời “Ba Phải” không giải quyết được cái gì cả. Nếu tôi là giáo sư dạy Luật, tôi đã phê ngay vào lá thư của Tiến Sĩ Đỗ Hùng bằng bút đỏ, đó là OUT OF SUBJECT (dịch ra là : Đơn Khiếu Nại Bị Lạc Đề )

1.3 Sai lầm thứ ba : Năm 1975, ông Đỗ Hùng, ông Nguyễn Xuân Nam, ông Bùi Văn Phú, ông Đỗ Thành Công...đều là những người còn đang đi học, chưa bao giờ làm công chức nên cứ khăng khăng cho là khăn choàng cổ của bà Minh Ngọc là lá cờ VNCH. Học thuyết CHÍNH DANH  của Nho Giáo chỉ ra rằng chúng ta phải gọi đúng tên sự việc hay sự vật đang xảy ra : bà Đỗ Minh Ngọc đeo khăn choàng cổ có thêu 3 sọc đỏ trên nền vàng – nghĩa là có hình ảnh của lá cờ VNCH, chiếc khăn này vẫn là chiếc khăn choàng cổ chứ không thể là lá cờ VNCH, bởi vì nếu là lá cờ phải có kích thước đúng với quy định về mặt hành chánh ( chiều dài , chiều ngang và các khoảng cách của các sọc đỏ phải tỷ lệ tương ứng với kích thước của lá cờ ). Thêm nữa, nếu là lá cờ thì phải có cột cờ - dù là lá cờ ở vị trí cố định hay di chuyển : trong các cuộc diễn binh của QL/ VNCH , toán quốc quân kỳ di chuyển đến trước mặt Tổng Thống chủ tọa buổi lễ, khi sĩ quan điều hành buổi chào cờ hô  khẩu lệnh : “Khai quân hiệu” thì dàn kèn của quân nhạc  thổi nhạc quân hiệu, sau đó vị sĩ quan nghi lễ hô khẩu lệnh : “Chào cờ” thì chỉ có quân kỳ nghiêng ở vị trí 45 độ, trong khi quốc kỳ vẫn đứng thẳng. Điều này được giải thích như sau : quân kỳ nghiêng 45 độ là để chào kính vị Tổng Tư Lệnh Tối Cao của Quân Đội, trong khi Tổng Thống vẫn là công dân của quốc gia, bắt buộc Tổng Thống phải chào kính Quốc Kỳ (tuyệt đối không có chuyện Quốc  Kỳ chào kính Tổng Thống).

Lá cờ có cột cờ thì có thủ tục Thượng Kỳ và Hạ Kỳ, nếu dùng trong việc Phủ Kỳ cho những người có công với đất nước thì cũng có thủ tục Xếp Kỳ để trao lá cờ cho người thừa kế. Bà Đỗ Minh Ngọc chỉ quấn khăn choàng cổ có hình cờ VNCH thì lại càng chứng minh rằng cái mà bà Minh Ngọc đã và đang sở hữu suốt 20 năm qua, không thể được gọi là lá cờ VNCH !!!

Cá nhân tôi kết luận rằng những rùm beng của Tiến Sĩ Đỗ Hùng là trò chơi “dơ bẩn” của những kẻ cơ hội chủ nghĩa mưu tìm những sơ hở (không có) của ông Đại Sứ Ted Osius để tự built credit tốt cho cá nhân ông sau này ra ứng cử chức dân biểu tiểu bang. Có điều ngay trước mắt,Tiến Sĩ Đỗ Hùng đang dọn đường cho ứng cử viên Đỗ Thành Công sẽ ra tranh cử chức vụ dân biểu tiểu bang đơn vị số 27 sẽ bầu cử trong năm 2016 .

Trong khoảng 2 năm trở lại đây, Tiến Sĩ Đỗ Hùng cùng với nhà báo Huỳnh Lương Thiện và Kỹ Sư Nguyễn Tấn Thọ đang tán trợ một số ứng cử viên người Việt vào các chức vụ dân cử. Nhà văn Nguyễn Thiếu Nhẫn gọi bộ ba này là “BA ÔNG BUÔN VUA” , sự so sánh này hơi có vẻ khập khiễng vì 2 nghị viên mới đắc cử là Luật Sư Nguyễn Tâm của khu vực 7 và ông Nguyễn Mạnh của khu vực 4 không thể so sánh với hoàng đế Tần Thủy Hoàng trong bất cứ lãnh vực nào. Bài viết này chỉ nhắc tới ông Đỗ Hùng vì 2 ông Huỳnh Lương Thiện và Nguyễn Tấn Thọ im hơi lặng tiếng trong vụ rắc rối giữa Đại Sứ Ted Osius và cộng đồng VN vùng Bắc Cali.

2/ Trên youtube, chúng tôi nhận thấy bà Đỗ Minh Ngọc nói chuyện với một nữ thư ký làm việc trong văn phòng Tòa Thị Chính , dường như nữ thư ký này làm việc trong văn phòng của nghị viên ASH KALRA. Chúng tôi không tin lắm vào hình ảnh này vì chúng ta nhớ lại rằng vào dịp Tết Mậu Thân , bức ảnh Tướng Nguyễn Ngọc Loan kê súng lục bắn nát đầu tên khủng bố Bảy Lốp trên đường Sư Vạn Hạnh gần trước  cửa chùa Ấn Quang. Bức ảnh này làm tan nát cuộc đời của Tướng Loan…người phóng viên Hoa Kỳ chụp bức ảnh ấy thăng tiến trong sự nghiệp ký giả của ông, nhưng năm 1996, trước khi Tướng Loan qua đời vào ngày 14 tháng 7 năm 1997, ký giả Hoa Kỳ đã đến gặp Tướng Loan xin ông tha lỗi vì bức hình chỉ nói lên “một phần sự thực”, mà “một phần sự thực” thì không bao giờ là “sự thực”. Tướng Loan chỉ nói : “ Anh làm nhiệm vụ của anh, còn tôi làm nhiệm vụ của tôi”.

Vì không một ai được nghe những gì 2 người nói với nhau, cho nên những suy luận sau này đều chỉ là phỏng đoán hoặc là “nghe nói lại” . Sự việc  trở nên rắc rối và nhiêu khê khi bà Minh Ngọc hỏi ông Đại Sứ Ted Osius là bà có quyền đeo khăn choàng cổ có hình ảnh lá cờ VNCH hay không ?  Ông Đại Sứ nói là bà có quyền đeo khăn choàng cổ có hình ảnh lá cờ VNCH và chính ông chụp chung với bà Minh Ngọc và bà Amy Duong (là vợ của ông Đỗ Hùng) ngay trong phòng họp mà bà Minh Ngọc vẫn đang quấn trên cổ khăn choàng có hình ảnh lá cờ VNCH.

3/ Ngay sau  khi Tiến Sĩ Đỗ Hùng khởi động vụ ông Ted Osius gặp rắc rối với chiếc khăn choàng cổ có hình ảnh lá cờ VNCH, trên diễn đàn ảo người ta thấy ông Đỗ Thành Công viết bài tham luận chính trị với ngụ ý là qua việc làm của ông Ted Osius, Tổng Thống Obama đang nắn gân cộng đồng Việt Nam (bài viết của ông Đỗ Thành Công tôi đã download và in ra để làn đối chứng, chứ không phải là nói khơi khơi). T6i lấy làm buồn mà cho ông Đỗ Hùng hay rằng công cuộc “đầu tư” của ông vào ông Đỗ Thành Công rồi sẽ chẳng nên cơm cháo gì vì trình độ chính trị của ông Đỗ Thành Công chỉ ngang ở cấp độ xã trưởng, mà nay lại ra ứng cử chức vụ dân biểu tiếu bang thì có phải là overload không ? Tôi nêu ra những luận điểm sau đây để chứng minh rằng “chim se sẻ chẳng thể bay cao và có tầm nhìn như chim đại bàng được”

3.1 Luận điểm thứ nhất : cộng đồng Việt Nam quy tụ ở California, Texas và Washington D.C. –Maryland – Virginiakhông đủ là cộng đồng lớn mạnh trong việc bỏ phiếu bầu cử. Điển hình Texas là đất dụng võ của Đảng Cộng Hòa, California là đất dụng võ của Đảng Dân Chủ, cho nên Đảng Cộng Hòa không tung tiền quảng cáo tại California và Đảng Dân Chủ cũng không phí tiền tại Texas. Do vậy Ông Obama không có “qưởn” để đi nắn gân cộng đồng Việt Nam tại California làm quái gì !!!

3.2 Luận điểm thứ hai : Cộng Đồng Do Thái rất có ảnh hưởng mạnh trên chính trường Hoa Kỳ từ xưa đến nay – đó là một điểm không thể tranh cãi. Người gốc Do Thái tại Hoa Kỳ nắm giữ tiền bạc qua các ngân hàng và họ lèo lái dư luận chính trị Hoa Kỳ vì họ cũng nắm gọn truyền thông – báo chí –truyền hình. Vậy mà khi Tổng Thống Obama ra lệnh cho ngoại trưởng John Kerry tiến hành đàm phán với Iran về vấn đề hạt nhân ,họ lên tiếng phản đối dữ dội, nhưng họ không cản được Hành Pháp Obama vì chính phủ Hoa Kỳ tiến tới thỏa hiệp với Iran vì quyền lợi của Hoa Kỳ, chứ không phải tuân theo ý muốn của chính phủ và nhân dân Do Thái. Như chúng ta đã từng chứng kiến, cộng đồng Do Thái chỉ vận động được Đảng Cộng Hòa mời Thủ Tướng Nettayahu sang Hoa Kỳ đọc một bài diễn văn nẩy lửa trước Hạ Nghị Viện Hoa Kỳ. Câu hỏi được đặt ra là cộng đồng Việt Nam có uy lực để tiến cử một người Việt có tầm cỡ như Thủ Tướng Do Thái không ? Câu trả lời là KHÔNG THỂ . Vậy tôi xem câu “Tổng Thống Obama muốn nắn gân cộng đồng VN do ông Đỗ Thành Công viết, chỉ là lời “tự sướng” của một ông có trình độ chính trị cấp xã mà dám ra tranh cử chức dân biểu tiểu bang .

3.3 Luận điểm thứ ba : cộng đồng tỵ nạn Cuba đến Hoa Kỳtrước cộng đồng Việt Nam 18 năm, số lượng đông đảo không thua gì người Việt tỵ nạn nhưng họ có sức mạnh hơn chúng ta vì họ chỉ tập trung ở Florida, họ có một Thượng Nghị Sĩ đại diện cho bang Florida trong Thượng Viện. Nhưng khi chính phủ Obama giải tỏa cấm vận và bình thường hóa bang giao thì cộng đồng Cuba chỉ lên tiếng chống đối cho “phải phép “ mà thôi. Theo tôi, tình trạng kinh tế của nước Cuba đã quá bết bát, cho nên không thấy Fidel Castro, Raul Castro... hay bất cứ lãnh tụ nào của Cuba dám “gáy” là đã chiến thắng đế quốc Mỹ. Những người Công giáo phát biểu một cách “tự sướng” cho rằng là nhờ công lao vận động của Giáo Hoàng Francisco. Nước Mỹ bao vây cấm vận Cuba từ 1958 (gần 60 năm), cả 2 anh em Fidel và Raul đều năn nỉ đầu hàng Hoa Kỳ, Tổng Thống Obama chấp thuận việc đầu hàng vô điều kiện đó vì chi phí giúp vực dậy kinh tế của Cuba sẽ rẻ hơn chi phí phải đối phó với Russia và China nếu Fidel cho 2 anh Cộng Sản nhảy vào Cuba. Việc bình thường hóa bang ngoài công dụng ngăn chận 2 anh Cộng Sản không vô sân sau phá nước Mỹ, còn là  việc Hoa Kỳ chiếm được lòng dân của Cuba : cứ nhìn những khuôn mặt tươi vui rạng rỡ của nhân dân Cuba trên đường phố khắp mọi nơi thì đủ tỏ họ mong muốn đất nước Cuba được HK tha tội biết chừng nào. Hay hoặc một ông già trả lời phóng viên quay trênTV là từ năm 1958 đến nay ông mới được ăn một cục kẹo chocolat !!!

Tôi muốn hỏi ông Đỗ Hùng và ông Đỗ Thành Công là cộng đồng Việt Nam tỵ nạn có sức mạnh như cộng đồng Do Thái và cộng đồng Cuba hay không ? Nếu có, sức mạnh cộng đồng Việt Nam nằm ở chỗ nào ?

Bi quan mà nói, tôi nhận thấy Cộng Đồng Việt Nam chỉ giỏi “đi đánh phèng la”. Nếu Tiến Sĩ Đỗ Hùng và kỹ sư Dỗ Thành Công cho rằng tôi nói sai, xin phản bác và dẫn chứng cụ thể .

4/ Có những netters lập luận rằng ông Ted Osius khi họp với  cộng đồng người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản lại đeo logo tuyên truyền biểu dương cho chế độ CSVN ! Chúng tôi đã nhìn kỹ logo ông Ted Osius đeo trên ngực, đó là logo tròn có đường kính cỡ 3cm kỷ niệm 20 năm bang giao giữa Hoa Kỳ và VNCS. Logo đó chỉ xác nhận rằng ông Ted Osius là Đại Sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam mà thôi , chúng tôi cho rằng kết tội logo này là chứng tích tuyên truyền cho chế độ CSVN chứng tỏ tác giả lời kết tội đó quá  trẻ con và ngây ngô kém hiếu biết vì ông Ted Osius chỉ là một thư lại của Bộ Ngoại Giao, ông phải tuân thủ thi hành những chính sách của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ hiện nay . Chúng ta không thể đòi hỏi một viên chức thư lại (công chức của chính phủ) có những lời nói và hành động giống như là một chính trị gia được (như trường hợp Thượng Nghị Sĩ John Mc Caine gọi VC là bọn bad guys hay như dân biểu liên bang Loretta Sanchez của Nam Cali lên án chế độ CSVN luôn luôn vi phạm nhân quyền … chả hạn). Những điều phân tích vừa nêu cũng có nghĩa là chính phủ Hoa Kỳ không có trả lương cho ông Ted Osius để đi tán dương cho chế độ của CSVN !!! Công việc tán dương chế độ CSVN là của đại sứ Việt Cộng tại Washing ton D.C. hay ít ra là của Lãnh Sự Việt Cộng tại San Francisco.

5/ Khi trả lời phỏng vấn của Đài THVN và chương trình phát thanh Phố Đêm của nhà báo Nguyễn Xuân Nam, chính ông Đỗ Hùng – cựu chủ tịch Ban Đại Diện CĐVN Bắc Cali – cũng xác nhận là ông không có tham dự buổi gặp gỡ của Đại Sứ Ted Osius . Như vậy những thành viên của BĐD / CĐVNHN Nam Cali cũng như các thành viên của BĐD / CĐVNHN tại vùng Washington D.C. v…v… đã có những hành xử của “những nhà ngoại cảm” bậc nhì theo sau lời nói và hành xử của  “những nhà ngoại cảm” đầu tiên tại San José.

6/ Là một viên chức ngoại giao chuyên nghiệp, chắc chắn ông Ted Osius đã  “ learn “ (chúng tôi dịch là “rút tỉa kinh nghiệm”)về trường hợp của Trần Trường ở Nam Cali hồi tháng 2 năm 1999. Ông không khờ dại gì mà lại đi “tuyên truyền cho chế độ CSVN “ như tên khùng Trần Trường hồi 16 năm về trước.Chúng tôi cũng đã đọc những bài viết về sự thắng lợi của Cộng Đồng người Việt ở Nam Cali nhưng không có ai chứng minh được những sự kiện thực tế : chính quyền địa phương của Hoa Kỳ vùng Nam Cali đã vô hiệu hóa “ quyền tự do phát biểu tư tưởng ” của Trần Trường  bằng những phương pháp “giang hồ” mà Hiệp Hội Các Luật Gia Bênh Vực Nhân Quyền  không thể kiện cáo gì được :

7A . Biện pháp thứ nhất : dược sĩ DANH (chúng tôi không nhớ họ và chữ lót) – đại diện cho tập đoàn chủ nhân khu business góc đường Bushard và Bolsa, cho biết Trần Trường đã hết hạn thuê mướn từ 2 năm trước và thời điểm 1999, anh ta chỉ trả tiền thuê nhà từng tháng một. Nay vì “quyền tự do phát biểu ý kiến “ của anh ta gây ra những cuộc biểu tình khiến các cửa  hàng khác không buôn bán gì được , nên dược sĩ DANH phải tống cổ y ra khỏi cơ sở thương mại mà y đã hết hạn thuê mướn, để các cơ sở thuê mướn khác trở lại buôn bán bình thường.

7B. Chính chuyên viên mở khóa  của  Westminster Police Department mở cửa tiệm của Trần Trường ở phía sau tiệm là làm xáo trộn di chuyển các vật dụng trong tiệm khiến sáng hôm sau Trần Trường tri hô lên là có kẻ trộm đột vào tiệm lấy cắp vật dụng . Cảnh Sát có đến để điều tra, nhưng họ lập biên bản là Trần Trường bị bắt quả tang “sang băng lậu” và chuyển hồ sơ cho Biện Lý Cuộc (District Attorney) để đưa Trần Trường  ra Tòa Hình Sự. Không tìm được lý do, netter Vũ Linh Châu cho rằng “Trời Phật” đã phù hộ cho người Việt Tỵ Nạn khóa mỏ được tên khùng Trần Trường. Thực tế không phải như vậy : không có Trời Phật hay Thượng Đế gì cả. Năm 1992, tại Los Angeles, xảy ra vụ Rodney King khiến cộng đồng người African – American nổi loạn, khiến sau đó riêng về mặt tiền bạc,thành phố Los Angeles đã phải mất trên 5 tỷ dollars để tái thiết những nơi bị đốt cháy , bị phá hoại.

Cộng Đồng người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản vùng Nam Cali ( bao gồm Orange County,  Los Angeles County, San Bernadino County, San Diego County …) qua lời kêu gọi của xướng ngôn viên Việt Dzũng và Minh Phượng đã tập họp biểu tình phản đối Trần Trường trong 2 ngày : thứ hai 22 tháng 2 năm 1999 và  thứ sáu 26 tháng 2 năm 1999. Số lượng người Việt tham dự trong mỗi ngày biểu tình suýt soát 40,000 – 50,000 người , được các đài truyền hình lớn của Hoa Kỳ quay trực tiếp từ trực thăng bay trên không. Trong 2 ngày biểu tình ấy, không có gì đáng tiếc xảy ra, nhưng nếu chính quyền địa phương không vô hiệu hóa Trần Trường để đến nỗi cộng đồng người  Việt tiếp tục biểu tình với số người tham dự đông đảo như vậy, thì chuyện bạo động phá hại tương tự như vụ Rodney King ở Los Angeles là sẽ nằm ở xác xuất rất lớn. Đó là lý do ngay buổi sáng thứ hai ngày 01 tháng 3 năm 1999, Trần Trường bị Biện Lý Cuộc  đưa ra tòa về tội sang băng lậu.

Ông Đại Sứ Ted Osius chưa bao giờ có ý định “đối đầu” với người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản và chúng tôi cũng nhận thấy rằng Ông Ted Osius có lẽ cũng chưa có ý định rời bỏ ngành ngoại giao để ra ứng cử làm chính trị gia, vì vậy chúng tôi cực lực lên án những kẻ mang ý hướng “ chẻ sợi tóc ra làm 10” để tự build credit hầu dọn dường cho mưu đồ cá nhân làm một cái gì đó . Thay vào đó , chúng ta nên có thái độ giao cảm là hãy nên thông cảm được với nhau , để cùng có những cảm xúc tương tự như nhau đối với các vấn đề hệ trọng hơn như vấn đề Trung Cộng đang tranh dành thế lực với Hoa Kỳ, như vấn đề các quốc gia và dân chúng Hồi giáo luôn luôn tìm cách đánh phá Hoa Kỳ để áp đặt quan niệm giáo lý thần quyền trên toàn thế giới…Hoặc giả nếu có những ai đó không giải tỏa được những ẩn ức thù ghét với Hoa Kỳ thì cũng nên áp dụng câu nói của  Tướng Nguyễn Ngọc Loan : “ Anh làm nhiệm vụ của anh, còn tôi làm nhiệm vụ của tôi “ .

Các ông Đỗ Hùng, Đỗ Thành Công,Bùi Văn Phú, Vũ Huynh Trưởng...và nhiều người nữa theo hùa các ông  ngay tại San Jose, tại San Francisco, hoặc ở Nam Cali, ở Texas, Washington D.C. ...v..v..được những người Việt khen ngợi là “chịu chơi” vì đã dám “đối đầu” với một viên chức ngoại giao của chính phủ Hoa Kỳ. Và các ông thừa sức để viết những “phản biện” về bài viết này của tôi. Tuy nhiên, sau những chỉ trích của tôi đã nêu ra trong bài viết này, nếu các ông  “phe lờ không lên tiếng” để cho sự việc chìm xuồng như tục ngữ Việt Nam có câu “cứt trâu để lâu hóa bùn” thì tôi sẽ chuyển các ông từ “những kẻ chịu chơi” biến thành “những kẻ chơi chịu”. Điều mong mỏi của tôi là những kẻ gây ra rắc rối thì sau khi biết nhận lỗi thì nên viết thư xin tha lỗi đến ông Ted Osius và Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ.

Tôi mong đợi cách ứng xử đúng đáng của các ông để chứng tỏ chúng ta là những người có ăn học và biết ơn đến chính phủ Hoa Kỳ.

Trần Trung Chính

Viết xong trong ngày Lễ Lao Động của Hoa Kỳ

San José 9/07/2015

 

 

-------oo0oo-------

lacomau
Việt Cộng đối ngoại thì nhu nhược, bán nước,
đối nội thì tàn ác và hà khắc với nhân dân.


Những hình ảnh đẹp của Cộng Đồng Việt Nam

ucchau
Lá cờ vàng Việt Nam được chính quyền địa phương vinh danh và luôn được đồng bào trân trọng trong mọi lễ hội

Covang

CoVang

ucchau
Lá cờ vàng Việt Nam được chính quyền địa phương vinh danh và luôn được đồng bào trân trọng trong mọi lễ hội

congdong

congdong

congdong

congdong

congdong

covang
Lá cờ vàng Việt Nam được chính quyền địa phương vinh danh và luôn được đồng bào trân trọng trong mọi lễ hội

covang
Lá cờ vàng Việt Nam được chính quyền địa phương vinh danh và luôn được đồng bào trân trọng trong mọi lễ hội

 

Home Page Vietlist.us