tittle

bottom

Vietnam

Vietnam

Vietnam

Vietnam

Vietnam

Vietnam

Vietnam

Vietnam

Vietnam

Vietnam

Vietnam

Trang Thơ - Văn - Ảnh Bạn Đọc dùng để đăng những bài thơ, bài văn hay, những bức ảnh của bạn đọc gởi về. Nếu các bạn chụp được những tấm ảnh hay, lạ, đẹp và muốn chia xẻ cùng bạn đọc, xin vui lòng email cho chúng tôi ở "vietlist09@yahoo.com". Nếu các bạn có ảnh cháu bé dể thương và muốn chia xẻ, cũng xin gởi cho chúng tôi. Nếu quý bạn cho tên bức ảnh, miêu tả nội dung và tên nhiếp ảnh viên thì càng tốt -Cảm ơn quý bạn đọc và chúc quý bạn chụp được nhiều tấm ảnh đẹp.

-------oo0oo-------

THƯƠNG EM

 

Mở email của bà chị Ba xí xọn là thấy cái giọng đầy hãnh diện và hí hửng báo tin cho cả làng - có ba chị em chứ mấy - là cháu bả ra trường vào ngày thứ Sáu 12 tháng Năm 2009 này . Địa điểm lễ ra trường là Washington State . Rồi thôi, không nói rõ hơn là trường nào, đứa nào . Mèn ui, ai mà hổng biết bả mới chỉ có 2 đứa cháu đó thôi chứ còn đứa nào nữa đâu chứ .

 

Tụi tui dù lâu lâu cũng có lúc thấy bắt ghét cái xí xọn của bà chị Ba tui, vậy chứ còn hai đứa nhỏ cháu ngoại của bả thì không biết mắc cái gì  mà lúc nào cũng mê chúng như điếu đổ . Nói nào ngay, cả dòng họ lâu lắm rồi không có đứa bé nào . Hồi mẹ nó đám cưới vài tháng là mọi người đã mong ngóng coi nó có bầu chưa . Ba tui tức ông ngoại của mẹ nó là nôn nả nhứt . Chả là ông sẽ được lên chức cố "dù là cố ngoại cũng còn hơn không" . Ông thường hay nói vậy, làm cả nhà cũng nóng lòng theo . Ông nói trong đoàn người đưa tiễn ông có xen vào vài khăn vàng mới ấm lòng . Không phải là ông không có con trai nhưng con trai ông thì lười như đười ươi ấy chả có đứa nào chịu lấy vợ sớm cả . Chúng đợi cho nước đến chân mới nhảy . Bây giờ thì:

 

- Cái passport của tôi  sắp expired đến nơi rồi mà hai đứa cháu nội còn đang đi học tiểu học thì "chờ đến bao giờ".  Cũng là ông nói vậy .

 

  Chờ riết rồi thì cái đứa mang khăn vàng cho ông cũng xuất hiện . Nó là con Thiên Kim Lê . Khỏi nói , mọi người (chỉ có trong gia đình thôi chứ ai đâu)  mừng vui lắm . Con nhỏ bắt chước  đôi mắt to 2 mí của bố nó (mắt mẹ nó nhỏ hơn và có mí rưỡi hà ) còn mượn đỡ nét búp măng bàn tay của mẹ nó (khôn không , dĩ nhiên tay chân mẹ nó đẹp hơn ). Nhưng còn cái ngặt nghèo nhứt , là nó rinh nguyên đôi môi Angelina Jolie . Bà ngoại nó cứ ong óng:

 

- Tui ghét mợ Angelina Jolie ở cái môi bây giờ con nhỏ cháu tui nó tha về nè, thiệt là ngặt a . Hổng lẽ vẫn còn không ưa đôi môi “quá đáng” mòng mọng của cháu mình . Mà ưa là coi như ưa luôn mợ Angelina Jolie  rồi .  Trong khi cô Kim Ngà của nó thì hí hửng:

 

- Môi kiến cắn (ý nói sưng tù vù ) đẹp mà bác . 

 

Rồi đôi môi ấy cũng lớn theo với người ta . Nhìn con bé tập đọc A, B, C theo tay Tố Uyên chỉ, vừa đọc vừa chơi ấy mà, bà cố nó (mẹ tụi) đã chép miệng :

 

- Rõ tội nghiệp, sắp phải vào đời rồi .  Giờ thì chơi cho thoải mái đi con . Con còn được có hơn năm nữa thôi là bắt đầu phải vất vả thật sự với  sách vở rồi .

 

Vừa học vừa chơi cà ạch cà đụi  nên hôm sinh nhật 2 tuổi con bé mới chỉ biết nhìn mặt các mẫu tự . Tố Uyên dán lên tường hình ảnh trang hoàng cho sinh nhật và hàng chữ K, I, M, B, E, R, L, Y,  cho con bé làm quen với tên của nó hầu khi đi học cô giáo gọi nó còn biết đó là mình . Nhưng Tố Uyên chưa kịp nói đó là tên đi học của con bé thì nó đã thoăn thoắt leo lên bàn để có thể đụng tay vào hàng chữ và tròn miệng dõng dạc đọc : K, I , M, B, E, R, L, Y, và quay xuống khán giả (thiệt mới đúng) bên dưới kết ngon ơ :

 

- Thiên Kim .

 

Làm cả làng cười ầm . Nhưng trước bộ mặt ngơ ngác của con bé bà nó phải  nói khoả lấp:

 

- Thiên Kim thật là hay - very good - Thiên Kim biết đó là tên của mình thế mới tài chứ nhỉ Thiên Kim  nhỉ . Con bé gật đầu hỉ hả .

 

Bà ngoại nó quay qua lũ tụi tui bỏ nhỏ : Con chỉ có nghe gọi tên con là Thiên Kim , con biết muỗn một tên Thiên Kim  . Mà con cũng đoán là những chữ mẹ Tố Uyên dán trên tường là tên con nên con nói Thiên Kim  không đúng sao ???

 

- Cái này là number two , số 2 nè mẹ . Con bé chỉ vào số 2 trên cái bánh .

 

- Đứng rồi, thế Thiên Kim đếm xem mấy cây nến đi nào .

 

- One, two,  hai cây nến đó mẹ

 

- Đúng rồi ,  giỏi quá .

 

Mẹ Nó thì chỉ " Đúng rồi", "Giỏi quá" trong khi bà ngoại nó thì rối rít khen ầm lên như cháu bà trúng giải Nobel không bằng .

 

- Thiên Kim  của bà ngoại hay hết biết luôn . Giỏi không chịu nổi luôn . Ráng chịu khó học giỏi hơn nữa cho bà ngoại vui nha , bà ngoại mừng hết cỡ luôn đó cháu cưng nhất đời của bà ngoại ơi . Thiên Kim  thiệt là hay quá chừng luôn ...

 

Ba tui đúng là được voi đòi tiên . Có con nhỏ mang khăn vàng chắc ăn rồi ông lại ngồi ước ao :

 

- Phải chi nó là con trai .

 

Mấy bà chị tui tự ái đàn bà con gái nổi lên rầm trời :

 

- Thời này mà ông ngoại còn nghĩ như vậy nữa . Con gái thì sao ông ngoại ? Con trai thì sao ông ngoại ? Con nào bu đến chăm sóc ông nhiều hơn chứ ? Ông ngoại nói thiệt đi . Ông ngoại hãy nói lời công đạo đi . Ông ngoại thật là kỳ thị "chủng tộc" ( bả nói cho suông miệng đó mà) ghê đó .

 

Tụi tui  bắt chước mẹ nó gọi ba má tui bằng ông bà ngoại riết rồi quen luôn báo hại thằng em lúc lấy vợ có con , phải đổi hoài mới thành “Ông Nội ".

 

Bà chị tui nói 1 hồi rồi còn ngoắc nghéo:

 

- Ông ngoại ơi , giả tỉ lúc đó chỉ có mình nó thôi, ông ngoại có kêu nó đừng đội khăn vàng cho ông không… bị vì nó không phải là con trai đó ông ngoại ???

 

Ba tui cười cầu tài :

 

- Thì... ước được thì cứ ước cho vui, chứ có nó là phước rồi , nhiều ông bạn cậu còn chẳng có đứa nào .

 

Nhưng mà ba tui thiệt là hên, ông ước chi được đó . Con Thiên Kim  được 2 tuổi đúng thì thằng em nó lon ton bò ra .

 

- Bây giờ thì ông ngoại hài lòng nhé , có cả hai đứa rồi đó ông ngoại vui không .

 

Ba tui cười tươi hơn trăng rằm lẩm nhẩm (mà cả nhà nghe) :

 

- Cám ơn Chúa , bây giờ thì chỉ cầu cho tụi nó chóng lớn , chăm học và thương yêu nhau .

 

Ba tui xin vậy mà cũng được lắm . Tụi nó cũng chăm học - bây giờ thôi nha, mai mốt ra sao chưa dám nói và cũng thương nhau lắm dù là đôi lúc cũng chiến tranh ầm ĩ làm mẹ nó đâm ra thành Bao Công con, ngồi toà xử mệt nghỉ vì ba cái vụ dành đồ chơi . Có những món đồ chơi để không, lay lất trong thùng không đứa nào rớ tới; vậy chứ có 1 đứa đem ra chơi là y như đứa kia ngó thèm, chờ đứa này vừa nghỉ xả hơi là nhào đến rờ rẫm hoặc ngó lom lom rồi lải nhải đòi chơi, đòi mượn làm đứa kia bực mình nổi cáu .

 

Một bữa nọ , không biết 2 phe ta đã gianh nhau đánh nhau quyết liệt đến thế nào mà khi bà ngoại nó gọi  nhằm ngay con ch bốc phôn . Nó líu lo hỏi :

 

- Bà ngoại có ăn bánh không bà ngoại ?

 

- Bánh ai làm vậy hả cháu cưng của bà ngoại ?

 

- Con làm đó bà ngoại .

 

À ra thế . Bà ngoại mó còn tưởng đâu là bánh thiệt mẹ nó mua .

Chu choa ui . Con bé hơn ba tuổi mà làm bánh thì chắc ai cũng biết là bánh gì rồi . Nhưng bà ngoại nó vẫn hỏi:

 

- Mà Thiên Kim  làm bánh làm sao vậy ?

 

- Con làm, làm, làm, rồi bake, ngon lắm .

 

Ngoại nó hí hửng:

 

- Vậy “cô chủ tiệm”  làm cho “tôi” 1 cái bánh đi nha .

 

Ngay tức thì đầu giây bên kia :

 

- Bánh nè bà ngoại , ngon lắm đó , mà coi chừng nóng đó nha bà ngoại . Chưa đầy 1 giây sau bà nó hít hà, khen rối rít :

 

- Ôi cám ơn “cô”  Thiên Kim . Sao mà bánh ngon quá . “Cô” làm thêm cho “tôi” cái nữa đi .

 

- Không được đâu .

 

Bà nó chưng hửng:

 

- Ủa sao vậy “cô”  Thiên Kim  ? tôi muốn “ăn “ nữa mà , sao lại không được ? . Cô mắc làm cái gì vậy ?

 

- Mắc làm bánh cho em .

 

Câu trả lời làm bà nó tò mò:

 

- À chị Hai thương em chị Hai làm bánh cho em hả chị Hai ?

 

- Không phải …

 

- Ủa sao vậy chị Hai, vậy chứ tại cái gì vậy chị Hai hả ?

 

- Tại ...đánh …

 

Bà ngoại nó thiếu điều phì cười nhưng lại thấy thương nó quá đỗi nên ân cần :

 

- Ồ chi Hai đánh em nên bây giờ chi Hai tội nghiệp em chi Hai làm bánh cho em hả ?

 

- Dạ

 

Lẩm rẩm rồi cũng tới ngày con Thiên Kim đi học , ba tuổi rồi còn gì . Ba mẹ con vất vả đưa nhau đi về sáng trưa ròng rã một năm trời . Chỉ có con chị vào lớp còn thằng em sáng theo mẹ đưa chị đi, trưa theo mẹ đón chị về và nhiều lúc cũng tham gia với lớp nên đã trở thành 1 học sinh danh dự của lớp . Giờ đây mẹ nó hí hửng thông báo cùng khắp gia đình là con bé sắp ra trường . Vì ở xa quá nên không ai đến dự lễ “tốt nghiêp”. của con bé được .  Thật là tiếc , chỉ được nghe mẹ nó báo cáo lại thôi . Cũng vẽ , cũng dán hình , cũng tập đọc , cũng đi thư viện đọc sách, sinh hoạt chung múa hát . Cũng có mũ và tassel,  cũng có diễn tập chuẩn bị cho ngày lễ ra trường . Cũng áo mão, nghe cô giáo đọc tên lên nhận văn bằng thử cho ngày lễ chính thức .

 

Đến ngày lễ chính thức , trường cũng làm sân khấu, cũng mời phụ huynh và bạn bè đến dự long trọng lắm .

 

Bà ngoại nó rất là hào hứng đòi xem hình . Nhưng Tố Uyên nói với dọng ỉu xìu là hôm diễn tập Tố Uyên quên mang máy ảnh  còn hôm lễ chính thức thì khi cô gọi tên,  “nó” không chịu lên, cô giáo chờ và thấy nó không có vẻ muốn lên nên đã nói : Kimberly , why don you come here to get your certificate , so ... so ... then Ronald. . Thằng em nghe gọi tên mình thì hí hử lũn cũn chạy lên nhận bằng và cũng  băt chước đàn anh đi trước đó, dơ tấm bằng lên vẫy vẫy và miệng cười “ ho-ho” cứ y như chính nó ra trường vậy đó, trong khi con chị thi đừng im nhìn .

 

Nghe kể mọi người đều chưng hửng, đoán là có lẽ con bé bi khớp không dám lên sân khấu trước đám đông nhìn nó .  Cả nhà đều tin chắc là con bé mắc cở . Duy chỉ có bà ngoại nó là không chịu tin lập luận đó . Bà chị tui lý luận là hôm Noel trước đó 6 tháng ,tức là lúc đó nó còn bé hơn mà đã dám ra trình diễn Piano ở trong mall , do trường nó tổ chức . Cô hỏi  nó và 1 con bé còn lớn hơn nó vài tháng, là 2 đứa bé nhất trường, con bé kia lắc đầu từ chối . Nó hăng hái nhận lời và đêm Giáng Sinh nó dã biểu diễn xuất sắc thì không có lý nào nó mắc cở hay sợ sệt đám đông . Không thể nào đâu, phải có lý do nào đó . Bà ngoại nó cả quyết và trổ tài thám tử. Bà nó gọi nó và hỏi với dọng rất là ngọt ngào âu yếm:

 

-Cháu cưng Thiên Kim của bà ngoại, tại sao con lại không lên lãnh certificate hả con ?

 

-Con lãnh 1 rồi mà .

 

-Hồi nào vậy con ?

 

-Hôm trước đó bà ngoại .

 

Bà ngoại nó ớ ra:

 

-Hôm trước là hôm nào vậy Tố Uyên ?

 

-Bữa rehearsal đó mẹ .

 

-Ý Trời, Thiên Kim ơi, bữa đó là tập mà, đâu phải thiệt  đâu con .

 

-Nhưng tội nghiệp em (Ronald) con có 1 rồi cái đó cho em 1 .

 

Trời ơi là Trời ... Bà ngoại nó kêu thầm và dịu dàng âu yếm khen ngợi :

 

-Thiên Kim của bà ngoại thương em như vậy thật là hay , bà ngoại proud of you đó Thiên Kim . Con giỏi lắm .

 

    Và mắt bà ngoại nó nhoè đi . Tôi nghe chuyện cũng nao nao, thấy thương con cháu bé bỏng của tui hết sức vậy đó .

 

 

Hoàng Lan

-------oo0oo-------

comau
Việt Cộng đối ngoại thì nhu nhược, bán nước,
đối nội thì tàn ác và hà khắc với nhân dân.

 

Những hình ảnh đẹp của Cộng Đồng Việt Nam Bắc California

covang
Lá cờ vàng Việt Nam được chính quyền địa phương vinh danh và luôn được đồng bào trân trọng trong mọi lễ hội

covang
Lá cờ vàng Việt Nam được chính quyền địa phương vinh danh và luôn được đồng bào trân trọng trong mọi lễ hội

 


bottom